webnovel

Một buổi sáng tuyệt vời

Đó là một buổi sáng đầy nắng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng căn phòng tối và cuối cùng chiếu lên hai con người nhỏ bé dễ thương trên giường. Trong đó, sắc hồng và xanh hòa quyện vào nhau do hai người đang âu yếm, chủ yếu là Suisei, người gần hứng trọn mùi hương của Anemachi. Cánh tay của Suisei quấn vào cơ thể Anemachi, dùng cô ấy làm gối cho cô giấc ngủ ngon.

Khi ánh sáng chiếu vào, Suisei vốn có tính kỷ luật cao hơn bị đánh thức sớm do thói quen của mình. Mở đôi mắt mệt mỏi ra, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc đã chăm sóc Suisei gần như cả cuộc đời. Mí mắt nhắm lại phía đối diện Suisei chứa đầy nước được tiết ra trong khi ngủ. Dưới mái tóc màu hồng là một khuôn mặt kết hợp giữa sự dễ thương và xinh đẹp mà bản thân Suisei đôi khi còn ghen tị.

Nhưng bây giờ không phải lúc để ngủ.

"Oi, dậy đi Oneechan." Nhẹ nhàng đẩy Anemachi, Suisei cố gắng đánh thức chị bằng một giọng nhỏ. "Bây giờ dậy thì hơi muộn rồi, chúng ta phải dậy ăn sáng thôi."

"Mhhh..." Chống lại sự quấy rầy, Anemachi không chịu nhượng bộ những cú huých của Suisei. Theo bản năng, cô bắt đầu tìm chiếc gối của mình để tìm sự thoải mái, trong trường hợp này là Suisei. "Cho chị ngủ thêm chút nữa..."

"Oi.." Phát ra một âm thanh nhỏ, Suisei tiếp tục thấy mình đang được Anemachi ôm, Anemachi úp mặt Suisei vào ngực cô và dùng tay ôm cơ thể Suisei.

"Trời ạ, chị giống như một đứa trẻ vậy, dậy đi nào." Tuy đang phàn nàn một chút , Suisei thực sự khá thích thú với khoảng thời gian âu yếm bên nhau, điều này được thể hiện bằng nụ cười trên khuôn mặt cô. Nhưng tất nhiên, cô không thừa nhận điều đó "Này...dậy đi đồ ngốc Anemachi!"

"A...tại sao trên giường của tôi lại có bức tường?" Vẫn còn ngái ngủ, Anemachi nhận xét về sự thoải mái của chiếc gối cô rõ ràng không thích. "Tôi không nghĩ là gần đây tôi đã vác một bức tường về nhà..."

Sự im lặng kéo dài một lúc.

'Bình tĩnh nào Hoshimachi Suisei. Hít vào, thở ra, dù sao thì bả vẫn là Onechan ngu ngốc của mình thôi.' Tự thuyết phục bản thân, Suisei cố gắng không ném thẳng Anemachi ra khỏi ban công như lần trước vì có thể sẽ bị gãy xương hoặc hơn thế nữa.

Buông mình ra khỏi Anemachi, Suisei nhanh chóng rời khỏi chiếc giường tràn ngập mùi của hai cô gái hòa vào nhau, không hiểu sao có mùi ngọt ngào. Duỗi người và ngáp dài, Suisei để lộ thêm làn da từ chiếc áo phông màu xám cô vẫn mặc từ hôm qua đến giờ. Phải nói rằng, việc trút bỏ mọi cảm xúc dồn nén của mình cho người mà bạn tin tưởng thực sự là một cảm giác tuyệt vời.

"À, ở đây mình không có bàn chải đánh răng...Chắc mình nên về rồi, mẹ có thể sẽ lo lắng." Lẩm bẩm với chính mình, Suisei quyết định tốt nhất nên rời đi và quay lại đây vào một ngày khác. Đây không phải là ngày cuối cùng cô gặp Anemachi phải không?

Nhớ lại cuộc gặp gỡ của cô với Anemachi ngày hôm qua đã diễn ra như thế nào, với một nụ cười kỳ lạ, cô nói thêm một câu.

"Tốt nhất là chị đừng chạy trốn nữa."

Lắc đầu và loại bỏ ý nghĩ nguy hiểm trong đầu, Suisei nhìn Anemachi vẫn đang ngủ say với tư thế ngủ xấu thường ngày, cô nghĩ mình có thể làm gì đó cho Anemachi, có thể là một bữa sáng đơn giản.

Giống như cách Anemachi từng chuẩn bị mọi thứ cho cô.

...

Oneechan, đừng bỏ rơi em nữa mà.

Em không xử lý nổi nữa.

.

.

.

"Ừm, mấy giờ rồi?" Anemachi tỉnh dậy khỏi giường và bắt đầu thư giãn đầu óc một chút. Cô đại khái nhớ ra hôm qua mình đã ngủ với ai đó.

"Ồ đúng rồi, Suisei đi đâu rồi ta?" Nhớ đến cô em tóc xanh lẽ ra phải ở bên mình, cô nhận ra rằng Suisei đã biến mất. "Đừng nói là..."

Nhận ra mình có thể gặp nguy hiểm, sắc mặt cô tái nhợt nhanh chóng, cô ngồi dậy khỏi giường, nhìn quanh để kiểm tra xem có mảnh đạn hay cạm bẫy nào không. Nhận thấy không có con dao hay mảnh đạn nào chĩa vào mình, cô thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn chuyện khủng khiếp trong quá khứ lại xảy ra với mình.

Né dao không phải là một kỹ năng mà cô tự hào khi học được.

Hít thở không khí, cô ngửi thấy mùi gì đó từ chiếc bàn nhỏ của mình. Chính xác là mùi thức ăn đang kích thích vị giác của cô. Lúc này cô mới nhận ra bụng mình đang đói.

"A, đã 11 giờ rồi nhỉ?" Nhận ra mình thức dậy muộn, Anemachi lại ngáp dài trên giường và tiến tới chiếc bàn chứa đầy đồ ăn. Trên đó là một chiếc bánh mì đơn giản mua ở cửa hàng tiện lợi và một tách cà phê mà Anemachi uống hàng ngày, vẫn còn nóng, có vẻ như Suisei vừa mới rời đi.

Bên cạnh có một mảnh giấy nhỏ viết: "Em về nhà trước, ngày mai em lại quay lại thăm chị. Và chị đừng hòng thoát khỏi em, nếu không sẽ có 'hậu quả' đang chờ đợi chị đó."

Nhân tiện, hai cái chữ 'hậu quả' được viết bằng bút đỏ, điều này khiến Anemachi ớn lạnh sống lưng.

'Chết thật chứ, kế hoạch chuyển đi bây giờ dường như không thực hiện được.' Thở dài một chút, Anemachi đặt tờ giấy kia xuống và không chút do dự cầm chiếc bánh mì, cắn một miếng. Đó là hương vị đậu đỏ cô yêu thích.

Vừa nhai bánh mì đậu đỏ, đầu óc Anemachi vẫn có chút hỗn loạn do bị Suisei xen vào. Cô thực sự không hề có ý định để chuyện này xảy ra, nhưng cô không khỏi nghi ngờ rằng liệu chạy trốn bây giờ có thực sự là lựa chọn tốt nhất?

Cái tát cô nhận hôm qua không chỉ gây đau đớn về mặt thể xác mà còn đánh thức cô khỏi giấc mơ trốn chạy khỏi đây. Nó khiến cô nhận ra rằng việc chạy trốn để tránh gây đau khổ cho người khác chỉ là một cách kéo dài sự việc, dấu vết của cô trên thế giới này đâu dễ dàng xóa bỏ được. Những người cô yêu thương, những người cô quan tâm, mọi người đều ở bên cô.

Cô nhớ lại những ngày tin tức vừa mới đến tai cô. Nỗi sợ hãi, sự thật phũ phàng đến mức cô muốn chạy trốn khỏi mọi thứ, khỏi mọi người để tự mình giải quyết. Suy cho cùng, nếu cô không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, chẳng phải cô ở một mình sẽ tốt hơn sao?

Nhưng cái tát của Suisei nói rõ ràng với cô rằng việc bỏ chạy sẽ không giải quyết được vấn đề gì.

Cơn đau đầu ập đến, Anemachi cảm thấy cần phải đi tắm để xoa dịu cơn đau. Nhấp ngụm cà phê nóng để làm ấm bụng, cô vào phòng tắm và thực hiện công việc thường ngày, đánh răng và lau sạch những giọt mồ hôi do mùa hè nóng nực.

Và ngay khi cô ấy hoàn thành và muốn ra ngoài đi mua hàng tạp hóa, điện thoại của cô lại bắt đầu đổ chuông với bài hát anime quen thuộc.

'Có phải Suisei không...? Có lẽ nhỏ quên mang thứ gì đó về nhà." Với suy nghĩ này, cô nhìn vào màn hình điện thoại. Điều ngạc nhiên là nó đến từ một số cô chưa biết. Nhấc máy lên, cô trả lời cuộc gọi.

"Chào buổi sáng, có phải cô Anemachi đang nói không?" Từ đầu bên kia là một giọng nam có tông giọng hơi cao một chút.

"À vâng, vâng, Anemachi đang nói đây." Nhận ra giọng nói nghiêm túc, cô nhận ra đây có thể là điều gì đó quan trọng. "Xin hỏi ai ở đầu dây bên kia thế ạ?"

"Ồ tốt rồi, tôi thay mặt Cover để thông báo cho cháu về kết quả của cuộc phỏng vấn mà cháu đã tham dự lần trước và tôi rất vui khi nói rằng cháu đã được chọn trong số tất cả những người được phỏng vấn."

"A, nhanh vậy?" Khi nghe kết quả, Anemachi rất ngạc nhiên về tốc độ công bố vì thông thường sẽ mất thêm vài ngày nữa. Nhưng quan trọng hơn, cô thực sự đã có được công việc. "Ấy! xin lỗi! xin lỗi!!! Tôi... Cháu chỉ ngạc nhiên vì kết quả đến nhanh vậy thôi, không có ý gì đâu ạ."

"Đừng lo lắng, tôi hiểu đây là một thông báo khá bất ngờ, nhưng đấy là vì hiện tại chúng tôi thực sự cần một người ở vị trí đó." Từ bên kia điện thoại, người đàn ông rõ ràng đang gặp rắc rối với tình trạng công việc. "Ngày mai cháu có thể đến không? Tôi sẽ cho cháu biết mọi thứ cháu cần biết vào ngày mai, vì hiện tại chúng tôi thực sự đang thiếu nhân lực."

"À! Được rồi, không sao đâu, ngày mai cháu sẽ đến." Vẫn thắc mắc tại sao Cover lại muốn thuê cô, Anemachi ngạc nhiên trước yêu cầu của người đàn ông. "Nhưng, việc này có nhanh quá không? Hiện tại cháu vẫn là người mới trong lĩnh vực đặc biệt này..."

"Đừng lo, chúng tôi sẽ hướng dẫn tận tình." Cắt đứt mối bận tâm của Anemachi, những người đàn ông tiếp tục. "Ngày mai khi đến văn phòng, chỉ cần nói rằng cháu có hẹn với tôi thôi, nhân tiện thì tôi tên là Motoaki Tanigo."

"Tôi hiểu sự bối rối của cháu, vì việc tuyển dụng không giải thích chính xác mọi thứ do chúng tôi cần giữ bí mật. Nhưng tóm lại thì, chúng tôi là một nhóm nhạc thần tượng được gọi là Hololive mà châu có thể đã nghe nói trước đây, và tôi nghĩ cháu phù hợp với tiêu chí của công ty chúng tôi."

"Vì vậy đừng để tôi thất vọng nhé, quản lý-san."

Đằng sau chiếc điện thoại, người đàn ông nói với vẻ mong chờ.