webnovel

Chương 260: "Hai ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?"

Chương 260: "Hai ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?"

"Trước tiên chúng ta phải tìm đường trở về làng Xuyên Vũ đã!

Không thể cứ ở lại trong hang động này được!"

Vương Nhất Tự nói.

"Nhưng ta đã thử đủ mọi cách, vẫn không thể nào tìm được đường về làng...

Sương mù quá dày đặc, không thể biết là đang ở chỗ nào hay là đang đi đến chỗ nào...

Hoàn toàn mất phương hướng..."

Mạc Vũ Ngôn sầu não nói.

"Đó là vì lúc trước không có bản tọa..."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Mạc Vũ Ngôn đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Nhất Tự.

"Vương chưởng môn thực sự có cách để ra khỏi làn sương mù này sao?"

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Không chậm trễ nữa, chúng ta lên đường thô!"

Đám người sau đó theo Vương Nhất Tự rời khỏi hang động.

Hơn nữa canh giờ sau, đám người Thương Sơn phái cùng anh em Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng.

Trước mắt bọn họ bây giờ là làng Xuyên Vũ tồi tàn, cũ kĩ không một bóng người, như bị bỏ hoang từ rất lâu.

Ngôi làng u ám mang đến cho đám người cảm giác bất an và lo lắng.

"Trong làng còn có người nào sống sót không?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Ta và Vũ Nhi rời làng đã mấy tháng nay, cũng không biết còn có ai...

Có lẽ..."

Mạc Vũ Ngôn sầu não nói.

"Chưởng môn, người không thấy kì lạ sao?"

Lục Thiên Cầm quan sát xung quanh liền hỏi.

"Kì lạ chổ nào?"

"Toàn bộ khu rừng bao quanh làng Xuyên Vũ đều dày đặc sương mù, đến cả bước đi cũng khó khăn nhưng bên trong làng lại không hề có chút sương mù nào cả..."

"Hừm....bản tọa cũng chú ý chuyện này.

Nhưng hiện tại chúng ta không có thời gian để nghĩ tới, chuyện cần làm bây giờ là cứu dân làng ở đây...

Nếu như còn có người nào đó sống sót..."

Vương Nhất Tự quay sang nói với Tiểu Kha, Cốt Độc và Âu Dương Kiệt.

"Ba người các ngươi chia nhau ra tìm kiếm người sống sót!

Một canh giờ sau tập hợp lại chổ kia!"

Vương Nhất Tự chỉ tay vào căn nhà thứ ba bên trái con đường.

"Phu quân, Thi Vương còn lởn vởn quanh đây, để cho ba người bọn hắn đi liệu có gặp phải nguy hiểm hay không?"

Liễu Doanh liền lên tiếng.

"Nàng yên tâm!

Ta đã cho Hắc Hồ Điệp dò thám xung quanh khu vực này rồi, một dặm xung quanh đây không hề phát hiện ra vết tích của tên Thi Vương khi nãy!"

"Vậy sao chàng không để cho Hắc Hồ Điệp tìm kiếm những người còn sống?

Như vậy sẽ an toàn hơn chứ..."

Liễu Doanh thắc mắc.

"Hắc Hồ Điệp chỉ cảm nhận được những người có linh lực.

Dân làng ở đây, giống như Vũ Ngôn và Vũ Nhi, chỉ là những người bình thường, chưa từng trải qua tu luyện, linh lực là không có, nên cũng không thể dựa vào Hắc Hồ Điệp mà tìm kiếm được!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Thì ra là vậy..."

Liễu Doanh gật đầu thông suốt.

"Được rồi, ba người các ngươi mau chóng tản ra tìm người, nếu cảm thấy có nguy hiểm lập tức rút lui!"

Vương Nhất Tự dặn dò.

"Đệ tử tuân lệnh!"

Cả ba đệ tử đồng thanh nói, sau đó liền mỗi người một hướng chia ra tìm kiếm.

"Chúng ta cũng..."

Vương Nhất Tự đang định nói gì đó, nhưng chưa dứt lời liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn rùng mình.

Gương mặt hắn trở nên ngưng trọng, ánh mắt tập trung nhìn về căn nhà nằm ở phía cuối của làng.

"Vũ Ngôn, căn nhà đó là của ai?"

Vương Nhất Tự chỉ tay vào căn nhà tối om cách chỗ cả bọn đang đứng hơn năm trăm thước, hỏi.

"Đó là nhà của trưởng làng!

Vương chưởng môn, có chuyện gì sao?"

Mạc Vũ Ngôn đáp.

"Phu quân, chàng sao thế?"

Liễu Doanh nhìn thấy vẻ căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt Vương Nhất Tự, lo lắng hỏi.

"Không có gì... có lẽ ta nhầm..."

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Đi thôi!".

Đám người đi vào bên trong căn nhà.

Bên trong bừa bộn, đồ đạc bàn ghế phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng đầy, dường như đã rất lâu không có người ở đây.

Ba tên đệ tử Ám Bộ đường lập tức dọn dẹp bụi bẩn sơ qua.

"Phu quân, chàng đã nghĩ ra được gì chưa?"

"Chúng ta bây giờ chỉ có thể ở đây đợi bọn Tiểu Kha quay lại mà thôi!

Ta vẫn chưa biết cái thứ mà ta cảm nhận được là gì, nếu hành động bất cẩn sẽ rất nguy hiểm!"

Hơn một canh giờ sau, ba người Tiểu Kha, Cốt Độc, Âu Dương Kiệt quay trở lại.

"Thế nào?

Có phát hiện được gì không?"

Vương Nhất Tự hỏi.

Tiểu Kha và Cốt Độc lắc đầu.

"Chưởng môn, bọn đệ tử tìm kiếm khắp xung quanh, đều không phát hiện bất cứ sự sống nào..."

Cốt Độc nói.

"Chỉ phát hiện ra những cái xác, nhưng mà..."

Tiểu Kha ngừng lại.

"Nhưng sao?"

"Tất cả đều là xác khô, hoặc là đã chết rất lâu trước đó, hoặc là..."

"..là bị rút sạch máu...đúng không?"

Mạc Vũ Ngôn chen vào.

"Ừm..."

Tiểu Kha gật đầu.

"Có lẽ là vậy..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ.

"Chưởng môn, đệ tử trong lúc tìm kiếm, có phát hiện ra một thứ khá kì lạ..."

Âu Dương Kiệt nói, sau đó lấy ra một mảnh vỡ màu tím đưa cho Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự cầm lấy mảnh vỡ quan sát, ngẫm nghĩ.

'Đây là...?

Không giống linh thạch cũng không phải tinh hạch, nhưng lại tỏa ra khí tức...?'

"Đây là Ức Hồn Thạch!"

Hệ thống lên tiếng.

'Ức Hồn Thạch?

Là loại gì?'

Vương Nhất Tự ngốc trệ.

"Là thạch sinh mệnh của Thi vương, mang một nguồn năng lượng rất lớn!

Nhìn mảnh vỡ này, ta đoán có lẽ là của tên Thi Vương mà chúng ta gặp lúc trước!"

Hệ thống nói.

'Nói như vậy...nghĩa là con Thi vương đó đã chết?'

"Chắc chắn là đã chết!

Ức Hồn Thạch chính là sinh mệnh của Thi Vương!

Mỗi một Thi Vương sẽ mang trong mình một viên Ức Hồn Thạch có kích thước khác nhau và màu sắc cũng khác nhau!

Độ lớn của Ức Hồn Thạch cũng tỷ lệ thuận với sức mạnh của Thi Vương.

Có lẽ là tên Thi Vương này đã bị một Thi vương khác chiếm đoạt Ức Hồn Thạch để nâng cao sức mạnh..."

Hệ thống diễn giải.

"Chủ nhân, nên rút thì hãy rút, đừng chần chừ ở lại mà mất mạng!

Tình hình này ta thấy không đơn giản!

Thi Vương vốn không thuộc thế giới này, sức mạnh của nó không phải dựa vào linh lực hấp thụ thiên địa linh khí!

Chủ nhân cũng đã tự trải nghiệm sức mạnh của một trong số bọn chúng lúc tiến vào khu rừng rồi đúng không?

Với thực lực của chủ nhân, đối đầu với một Thi Vương cũng không hẳn là không thể, nhưng chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc là có bao nhiêu con Thi Vương ở chỗ này, nếu như bọn chúng đồng loạt tấn công, e là..."

Hệ thống khuyên nhủ.

'Nếu bản tọa bây giờ bỏ đi, những Thi vương này há không phải là sẽ trở thành đại họa hay sao?'

"Chủ nhân thực sự không hiểu hết về Thi vương nên mới nói thế!"

'Không lẽ ngươi biết được gì?'

"Theo dữ liệu của ta, bọn Thi Vương này không phải tự sinh ra, mà là thí nghiệm do con người tạo ra!"

'Thí nghiệm?

Của con người?'

"Đúng vậy!

Việc bọn Thi vương xuất hiện ở nơi này, e là có liên quan đến chủ nhân..."

'Liên quan đến bản tọa?

Ngươi có chuyện gì chưa nói bản tọa biết hay sao?'

"Phu quân...phu quân..."

Liễu Doanh lay lay Vương Nhất Tự.

"Hử?"

"Chàng sao thế?

Cứ như người mất hồn vậy?"

"Ta không sao!

Ta biết thứ này là gì!"

"Đây là gì vậy chưởng môn?"

Âu Dương Kiệt tò mò hỏi.

"Là Ức Hồn Thạch, thạch sinh mệnh của Thi Vương!

E là tên Thi Vương lúc trước chúng ta gặp đã bị đồng loại giết và bị hấp thụ..."

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Nói như vậy..."

Đám đệ tử khoé miệng giật giật.

"Đúng vậy!

Xung quanh nơi này, ẩn nấp trong khu rừng, phải có ít nhất là hơn một con Thi Vương!

Nhưng mà, chuyện bản tọa lo lắng không phải là chuyện này!"

Vương Nhất Tự gật đầu, ngừng lại một nhịp, giọng trầm lại.

"Nếu một Thi Vương hấp thụ một Thi Vương khác, sức mạnh của nó sẽ không thể tưởng tượng nổi..."

"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể tiêu diệt được đám Thi Vương này?"

Liễu Doanh gương mặt lo lắng hỏi.

"Ta đã có kế hoạch!"

Vương Nhất Tự nhìn sang hai anh em Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi.

"Hai ngươi đã sẵn sàng để chết chưa?"

"?!!".