webnovel

Chương 259: "...bản tọa chưa chắc nắm phần thắng..."

Chương 259: "...bản tọa chưa chắc nắm phần thắng..."

Vương Nhất Tự, Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng lao đến chỗ thứ sinh vật kia, vũ khí cầm chắc trong tay.

Nhưng đột nhiên sinh vật kia biến mất tại chỗ.

"Không ổn!"

Vương Nhất Tự giật mình liền thi triển Lăng Ba Vì Bộ né tránh.

Ầm!

Sinh vật kia đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Nhất Tự, một quyền đấm tới.

Vương Nhất Tự liền nhanh nhất né tránh ra.

Mặt đất tại chổ Vương Nhất Tự vừa đứng hiện ra một hố to.

Bành!

Âu Dương Kiệt cầm Hộ Sơn Thuẫn ủi đến.

Liền bị sinh vật kia một tay hất văng ra, đập vào thân cây gần đó.

Lục Thiên Cầm từ trên cao vung Ỷ Thiên kiếm chém xuống.

Roạt....

Cả người sinh vật bị lưỡi kiếm chẽ đôi.

Lục Thiên Cầm nhíu mày, liền nhảy lui lại phía Liễu Doanh cùng Mạc Vũ Nhi.

'Vừa rồi là tàn ảnh sao?'

Nàng nhíu mày nghĩ.

"Sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Nàng sau đó hỏi Âu Dương Kiệt đang chật vật đứng lên phía sau.

"Ta không sao..."

Âu Dương Kiệt đứng dậy, lưng tựa vào thân cây, cầm chắc Hộ Sơn Thuẫn, ánh mắt đảo khắp xung quanh tìm kiếm.

"Nó đâu rồi?"

"Ta không thấy được!

Nó đột nhiên biến mất..."

Lục Thiên Cầm đáp.

"Chết tiệt, bản tọa cảm thấy hơi bực rồi đấy!"

Vương Nhất Tự gằn giọng.

Hắn sau đó lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

Một vòng trận pháp cũng hiện ra trước mặt.

"Ra đây Hắc Hồ Điệp!"

Một cánh hồ điệp dập dờn xuất hiện.

"Kiểm tra xung quanh cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho Hắc Hồ Điệp.

Hắc Hồ Điệp liền tỏa ra một luồng khí tức, nhanh chóng lan ra một khu vực rộng lớn xung quanh đám người.

Vương Nhất Tự quan sát xung quanh, mọi thứ hiện ra trước mắt hắn đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, không còn bị sương mù cản trở.

"Thì ra là ở đó!"

Vương Nhất Tự khóe miệng mỉm cười, chợt vận thân pháp biến mất.

Rẹt....

Vương Nhất Tự xuất hiện sau lưng Liễu Doanh, một kiếm chém xuống, chặt đứt một cánh tay của sinh vật kia.

Sinh vật kia ánh mắt giận dữ, đỏ ngầu nhìn Vương Nhất Tự, tay còn lại đấm tới.

Huýtttttt....

Chợt lúc này một âm thanh giống như tiếng tiêu vang lên.

Sinh vật kia trong thoáng chốc khựng lại, liền sau đó nhảy lui ra, biến mất vào màn sương trắng muốt.

"Nó bỏ đi sao?"

Âu Dương Kiệt đi đến ngốc trệ hỏi.

"Hình như có ai đó đã ra lệnh cho nó rút lui..."

Lục Thiên Cầm nói.

"Phu quân, cái thứ đó là gì vậy?"

Liễu Doanh hỏi.

"Ta cũng không biết nó là gì..."

Vương Nhất Tự ánh mắt âm trầm nhìn Mạc Vũ Nhi

"Nha đầu, trước đây ngươi đã từng thấy thứ đó chưa?"

Mạc Vũ Nhi lắc đầu, cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn còn.

"Chưa....đây là lần... đầu ta thấy thứ đó..."

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Chúng ta mau chóng tìm bọn Tiểu Kha thôi!

Bản tọa cảm thấy chuyện này không đơn giản..."

"Vâng!"

Cả đám người gật đầu tiến về phía trước.

Hắc Hồ Điệp dập dờn bay trước dò đường.

Đứng trên một vách đá cao, cách đó rất xa, có hai người mặc quân phục của quân đội hiện đại, đang dùng ống nhòm quan sát đám người Vương Nhất Tự.

"Đội trưởng, tên đó chính là một trong hai kẻ cuối cùng!"

"Khà...khà... khá hơn trong tưởng tượng của ta..."

"Chúng ta có nên giết hắn luôn không?"

"Không cần thiết, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm ra hắn!"

"Vậy có cần lệnh cho ả ta quay lại không?"

"Khà...khà...cứ để ả vui chơi thỏa thích!

Đi!

Trở về thế giới của chúng ta!"

"Tuân lệnh!".

"Tái kết nối hoàn tất!"

Hệ thống sau một hồi im lặng chợt lúc này lên tiếng.

'Hệ thống chết tiệt kia!

Nãy giờ mi biến đi đâu thế hả?'

Vương Nhất Tự gào thét lên.

"Xin lỗi chủ nhân!

Từ lúc chủ nhân bước chân vào khu rừng này, có một luồng sóng ngăn cản ta kết nối với ngươi...

Ta mãi mới có thể kết nối lại được..."

Hệ thống phân trần.

'Ý ngươi là sao?'

Vương Nhất Tự vừa đi vừa âm thầm hỏi.

"Có thứ gì đó rất kỳ lạ ở nơi này..."

'Tất nhiên là có rồi!!!

Bọn ta suýt bị thứ đó giết đấy!!!'

Vương Nhất Tự gầm thét.

"Không!

Ta không nói đến con Thi Vương kia!

Còn có thứ khác nữa trong khu rừng này..."

Hệ thống nói.

'Thi Vương?

Ý ngươi nói là cái thứ vừa mới tấn công bọn ta sao?'

"Đúng vậy!

Nó là một Thi Vương!"

'Ta cảm thấy tên Thi Vương đó rất lạ!

Không giống bất cứ thứ gì ta đã gặp trước đây...'

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

"Tất nhiên là không giống rồi!

Vì nó không thuộc thế giới này..."

'Ừm...thì ra là vậy...ta cũng cảm thấy nghi hoặc...

Khoan!!...

Mi nói thứ đó không thuộc thế giới này sao?'

"Đúng vậy!"

'Ý ngươi là sao?

Có thể nói rõ hơn cho bản tọa hiểu được hay không?'

Như chợt nhớ ra gì đó, Vương Nhất Tự liếc nhìn Liễu Doanh.

Như hiểu ý, hệ thống liền nói.

"Chủ nhân yên tâm, Liễu phu nhân sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này đâu!"

'Vậy thì tốt!

Ngươi có thể bắt đầu giải thích được rồi đấy!'

"Đợi khi đến làng Xuyên Vũ ta sẽ giải thích cho chủ nhân!

Lúc này trước tiên cần phải tìm được bọn Tiểu Kha trước đã!"

Hệ thống đáp.

'Ừm...'

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Chủ nhân, thứ này sẽ giúp người tìm kiếm dễ dàng hơn trong đám sương mù này!"

"Đó là gì?"

"Là một loại kính đặc biệt, có khả năng nhìn trong đêm, dù là sương mù dày đặc cũng có thể nhìn được rõ ràng'

'Tốt a'

Vương Nhất Tự hài lòng, liền lấy từ trong không gian giới chỉ một cái kính nhìn đêm, đeo vào.

"Để ta ra ngoài xem xem như thế nào...

Cứ chờ đợi thế này, suốt ruột chết mất!"

Cốt Độc trực đứng dậy.

"Ta đi với ngươi..."

Mạc Vũ Ngôn cũng đứng dậy.

"Được!"

Cốt Độc gật đầu.

Hai người đứng dậy trực tiến ra cửa hang, nhưng chỉ đi được hai ba bước liền khựng lại.

"Có tiếng bước chân đang tiến vào...

Mọi người cẩn thận!"

Cốt Độc liền thủ thế ra hiệu cho đám người phía sau.

Tiểu Kha cùng ba tên đệ tử Ám Bộ đường cũng bật dậy, rút kiếm ra.

"Lại là nó sao?"

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mồ hôi bắt đầu chảy ra trên trán đám người.

"Ai nha, cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi a!"

"Giọng nói này...?

Là chưởng môn!"

Tiểu Kha vui mừng hét lớn lên.

Cốt Độc cùng ba tên đệ tử Ám Bộ đường cũng vui mừng đến rớt nước mắt.

Chưởng môn đến rồi!!

Không còn gì phải lo lắng sợ hãi nữa!!

Suỵt....

"Các ngươi im lặng cho bản tọa, gì mà rần rần lên thế hả?"

Vương Nhất Tự đưa ngón tay lên miệng ra hiệu.

Đám Tiểu Kha liền lập tức im thin thít.

Vương Nhất Tự nhìn tên thanh niên lạ mặt đứng cạnh Cốt Độc ngốc trệ hỏi.

"Tên này là ai?"

"Ca ca!!"

Mạc Vũ Nhi từ phía sau đột nhiên lao đến.

"Nhi muội, muội vẫn còn sống..."

Mạc Vũ Ngôn nhìn thấy Mạc Vũ Nhi cũng lao đến, ôm lấy nàng, nước mắt chảy ra.

"Ta...ta rất là lo cho muội..."

"Ca Ca, muội dẫn người đến cứu làng chúng ta rồi đây..."

Mạc Vũ Nhi cũng rơm rớm nước mắt.

"Ra đây là ca ca của Vũ Nhi a"

Liễu Doanh đi tới nói, theo sau là Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt.

"Kha đường chủ, nhìn thấy mọi người an toàn, đệ tử cũng yên tâm rồi..."

Âu Dương Kiệt nói, gật đầu với đám người Ám Bộ đường.

Một lúc sau.

"Chưởng môn, người đã chạm mặt với thứ đó sao?"

Tiểu Kha giật mình hỏi.

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Đệ tử cảm nhận được thứ đó thực lực rất mạnh..."

Tiểu Kha nói.

"Thứ đó có thể một tay đón đỡ Bàn Long Kích của chưởng môn..."

Lục Thiên Cầm âm trầm lên tiếng.

"Cái gì....?!!"

Tiểu Kha, Cốt Độc cùng ba tên đệ tử Ám Bộ đường đường hai mắt mở to, mồm há hốc.

Đối với bọn hắn mà nói Vương Nhất Tự là một tồn tại mạnh nhất trong Tam giới này.

Nhưng cái thứ kia...lại có thể đỡ được một chưởng của Vương Nhất Tự, mà lại không hề mảy may thương tích?

Chuyện này thật là một cú sốc với bọn hắn.

"Thứ đó lại mạnh đến thế sao?"

Tiểu Kha khẽ run lên khi nhớ đến cái áp lực kinh khủng mà thứ sinh vật đó toả ra.

Chưa bao giờ nha đầu này lại cảm thấy rõ ràng nỗi sợ như lúc này.

"Chưởng môn, người có biết thứ đó là gì không?"

Cốt Độc nhăn mặt hỏi.

"Nó là Thi Vương!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

"Thi Vương?"

Đám người cùng đồng thanh, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Vương chưởng môn, Thi Vương đó chính là thứ đã hại làng chúng tôi, xin người hãy giúp đỡ chúng tôi tiêu diệt nó!"

Mạc Vũ Ngôn quỳ xuống cầu xin Vương Nhất Tự.

Mạc Vũ Nhi cũng quỳ xuống theo.

"Cầu xin người, Vương chưởng môn!"

Vương Nhất Tự đi đến đỡ hai người đứng dậy.

"Hai ngươi không cần phải hành đại lễ như vậy, bản tọa chắc chắn sẽ giúp hai ngươi!"

Hai anh em họ Mạc ánh mắt hiện lên rạng rỡ nhìn Vương Nhất Tự.

"Đa tạ Vương chưởng môn!"

"Nhưng là...."

Vương Nhất Tự nhíu mày, từ từ ngồi xuống cạnh Liễu Doanh.

"Thi vương kia không phải thứ đã hại làng của các ngươi..."

Đám người Mạc Vũ Ngôn, Mạc Vũ Nhi, Tiểu Kha, Cốt Độc ngơ ngác trước lời nói của Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn, người nói sao cơ?"

"Vương chưởng môn, ý người là sao?!!"

Vương Nhất Tự thở dài.

"Bản tọa còn cảm nhận được một thứ gì đó khác nữa, mạnh hơn Thi vương kia rất nhiều!

Tên Thi Vương chỉ là kẻ bảo vệ cho thứ đó mà thôi!"

"Mạnh...mạnh hơn cả...

Thi vương...sao?"

Đám người khoé miệng lắp bắp.

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Nếu như cùng lúc phải giao đấu với cả hai thứ đó, bản tọa cũng chưa chắc nắm phần thắng..."

Lời này nói ra như sét đánh ngang tai đám người.

Còn có tồn tại ở Đại lục này mà chưởng môn không thể thắng hay sao?!!

Nếu như đến cả chưởng môn còn không có lòng tin, chúng ta làm sao mà...?!!