webnovel

Chương 131: Thứ ta cần là sức mạnh.

Chương 131: Thứ ta cần là sức mạnh.

"Chưởng môn, người hãy mau nghĩ cách thoát khỏi chỗ này a!

Bọn đệ tử sắp không cản được đám này rồi!"

Trương Tấn hét lớn trước đợt sóng Thi quỷ cứ ào ạt ào ạt liên tục lao về phía bọn hắn.

"Hai cậu thanh niên, bọn ta cần người bảo vệ trong lúc bọn ta thi triển trận pháp!"

Trung Cố Nghiên nói với Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn với giọng khẩn trương.

"Chỉ cần bọn ta có thời gian rảnh tay để thi triển trận pháp, chắc chắn sẽ tiêu diệt được đám Thi quỷ này!

Hãy canh chừng cho bọn ta!"

Hạ Cố Nghiên tiếp lời sư huynh.

"Được!"

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn gật đầu, lập tức nhảy đến đứng chắn trước hai trưởng lão ngăn không cho bất cứ tên Thi quỷ tiếp cận họ.

"Trận pháp này cần bao lâu để thi triển?"

Lục Thiên Cầm lên tiếng hỏi.

"Khi ngươi đếm đến hai mươi sẽ chuẩn bị xong!"

"Có chắc là sẽ tiêu diệt dứt điểm đám này không?!!"

"Sẽ được!"

"Được, vậy để ta cho hai người thời gian chuẩn bị!"

Lục Thiên Cầm chân dẫm mạnh xuống nền đá nhảy lên cao, Ỷ Thiên kiếm vung chém xuống với tốc độ xé gió.

"Băng Hoa Bạo Vũ!"

Rẹt

Rẹt!

Rẹt!

Căn phòng một lần nữa lại xuất hiện chi chít là những đạo kiếm khí, từ bốn phương tám hướng những đạo kiếm khí nhằm hướng đám Thi quỷ mà chém tới.

Trong khoảnh khắc, hơn ngàn Thi quỷ bị chém thành trăm ngàn vạn mảnh rãi rác khắp nền nhà.

"Cơ hội tốt!

Sư đệ, tiến hành thôi!"

Trung Cố Nghiên ra lệnh.

"Được!"

Hạ Cố Nghiên gật đầu.

Cả hai liền lập tức lấy ra từ ống tay áo hai tờ giấy màu vàng, đưa ngón tay lên miệng cắn một cái, sau đó dùng máu viết nguệch ngoạc lên cả bốn tờ giấy, thao tác của cả hai đều rất thuần phục và giống hệt nhau, chẳng mấy chốc bốn lá bùa được vẽ ra.

Lục Thiên Cầm đáp xuống đất, nhìn chằm chằm vào từng động tác của hai vị trưởng lão.

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên truyền linh lực vào bốn lá bùa sau đó ném chúng về bốn hướng khác nhau ở chỗ cao trên bức tường.

Bốn lá bùa ném đến tự động dính chặt vào bức tường tựa như được bôi sẵn một lớp keo dính phát sáng lên.

Hai vị trưởng lão chắp tay lại, điệu bộ như những pháp sư trừ tà đọc ra những khẩu quyết mà nghe qua không thể hiểu được.

Liền tức thì sau đó nền đá chợt sáng lên một vòng tròn trận pháp màu đỏ với những cổ tự hết sức phức tạp bao quanh cả căn phòng.

Grào...

Grào...

Đám Thi quỷ lần nữa lại tái sinh trở lại.

"Hoả Diệm Tán Cốt trận!

Khai!"

Trung, Hạ trưởng lão đồng loạt hô lớn, khí tức quanh người bàng bạc toát ra, hai ngón tay chỉ vào vòng tròn trận pháp dưới chân.

Phừng!

Phừng!

Một ngọn lửa giận dữ bất chợt bùng cháy lên, tràn ngập cả căn phòng, đám Thi quỷ vừa mới tái sinh liền tức khắc bị hoả trận bao vây thiêu đốt.

Bọn chúng gào thét lên khi cơ thể bị ngọn lửa nuốt chửng.

Đám Thi quỷ bị lửa nóng đến tan chảy cả sắt thép thiêu thành tro phút chốc lại tái sinh và lại bị thiêu đốt.

"Trận pháp này cũng chỉ có thể cầm chân được đám Thi quỷ này, không thể diệt tận gốc được..."

Lục Thiên Cầm nhận xét.

"Thi quỷ là một cổ thuật từ xa xưa của Ma giới trừ khi tiêu diệt được kẻ dùng thuật mới có thể tiêu diệt được chúng hoàn toàn"

Vương Nhất Tự đi tới nói.

"Chưởng môn, người đã tìm ra được lối đi rồi sao?"

Trương Tấn ngây ngô hỏi.

"Không!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Đó chỉ là một bức tường bình thường không hề có cơ quan hay lối đi bí mật nào cả!"

"Chưởng môn, giờ chúng ta nên làm thế nào...?"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Chúng ta sẽ quay lại...có thể chúng ta đã..."

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Vương Nhất Tự chưa nói hết câu thì sau lưng đám người chợt phát ra tiếng động.

Cả đám, trừ hai vị trưởng lão đang tập trung bổ sung linh lực cho trận pháp, ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, gương mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên.

Bức tường phía sau lưng cả đám, phía trên cao, hơn hai mươi thước, một cánh cửa đá lớn chầm chậm mở ra, hiện ra một lối đi tối om.

Đúng kiểu đang chết khát giữa sa mạc lại gặp ngay một ốc đảo.

Một tên nhỏ con trùm trên người một tấm áo choàng màu đen lầm lũi bước ra khỏi dãy hành lang tối om, đứng tại trước cửa đá, giọng cười quái dị vang lên.

"Khách! Khách! Khách!

Ta nghe được thông tin cung chủ đã được kẻ bên ngoài giải cứu, đang đến chỗ này hòng ngăn cản chủ nhân hoàn thành việc lớn...

Ta cứ tưởng chỉ là thông tin nhãm nhí, thật không ngờ đó lại là thật!

Khách! Khách! Khách!"

"Thì ra...lối đi lại nằm... tít trên đó..."

Hoa Vi Nghi nói.

"Bảo sao ba chúng ta không thể tìm thấy....haiz..."

Serbes tiếp lời Hoa Vi Nghi.

"Nếu như đã tìm thấy lối đi rồi thì chúng ta cũng nên khẩn trương đi cứu nhị sư tỷ a!"

Âu Dương Kiệt nói.

"Nhưng còn Thi quỷ thì phải tính sao?

Không lẽ lại để hai vị trưởng lão ở lại đây hay sao?"

Trương Tấn ngốc trệ hỏi.

"Trung trưởng lão, Hạ trưởng lão, hai người không cần tiếp tục duy trì trận pháp làm gì nữa.

Chúng ta cứ mặc kệ chúng, đi tìm tên Cao Vấn thôi"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

"Các người cứ đi trước, bọn ta sẽ ở lại cầm chân đám Thi quỷ này!"

Hai vị trưởng lão đồng thanh nói.

Cả đám không có vẻ gì là chú ý đến tên vừa mới xuất hiện, tựa như hắn không hề tồn tại vậy.

'Cái quái gì...?

Cái thái độ đó là sao hả?!!

Bọn chúng là đang giả vờ không nhìn thấy ta hay sao?!!'

Tên lạ mặt suy nghĩ trong kinh ngạc.

"Khách! Khách! Khách!

Muốn đi qua chỗ này sao?

Rất tiếc, tất cả các ngươi sẽ phải dừng lại và chết ở đây thôi!

Khách! Khách! Khách!"

Tên nhỏ con lại nói với giọng tự đắc.

"Tiếng gì thế nhỉ?!!"

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.

"Chỉ là tiếng vo ve của đám ruồi muỗi mà thôi.

Người không cần bận tâm đâu chưởng môn!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng đáp.

Khựng!

Ruồi muỗi?!!!

Cái thái độ khinh thường người khác quá sức tưởng tượng.

Tên nhỏ con tức đến đầu muốn bốc khói.

"Thật là không biết sống chết!

Giết hết bọn chúng cho ta!"

Hắn gầm thét lên ra lệnh cho thuộc hạ.

Nhưng mà, đám người Vương Nhất Tự không hề thấy bất cứ một ai cả, tựa như tên đó đang nói với không khí vậy.

Cả đám hiển hiện lên ngốc trệ, nhưng trong khoảnh khắc khi tên nhỏ con kia dứt lời tựa như có một cơn gió nhẹ ùa tới như có ai đó lướt đến trước mặt Hoa Vi Nghi, cả đám không ai có thể cảm nhận được điều này ngoại trừ Vương Nhất Tự.

Một tia sáng của kim loại bất chợt lóe lên trước mặt Hoa Vi Nghi khiến cả đám giật mình còn chưa kịp phản ứng trước tình huống thì đã thấy Vương Nhất Tự xuất hiện phía trước che chắn cho Hoa Vi Nghi đồng thời bàn tay giơ ra trước mặt.

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

"Trước mặt bản tọa đừng có giở ra cái trò lén lén lút lút này chứ!"

Tên thuộc hạ của tên nhỏ con ánh mắt sửng sốt sợ hãi khi bàn tay Vương Nhất Tự chộp vào mặt hắn.

'Tên này...làm sao mà...làm sao mà hắn có thể...phát hiện được ta cơ chứ?!!'

Bành!

Đang mơ hồ suy nghĩ thì tên thuộc hạ nhận ngay một chưởng trực tiếp vào mặt, bị đánh văng ra xa mấy mươi thước, liền hiện hình là một tên to con với bộ đồ màu đen hệt như thích khách.

Bành!

Bành!

Tiếp sau đó hai tên khác cũng bị Vương Nhất Tự đánh văng ra.

Cả ba tên chết ngay tức khắc.

'Tên đó là cái quái gì thế...?

Làm sao hắn có thể phát hiện ra bọn chúng chứ...?'

Tên nhỏ con tâm thần kinh ngạc suy nghĩ.

Nhưng hắn chỉ vừa chớp mắt một cái liền đã không thấy Vương Nhất Tự đâu cả.

Hắn còn chưa kịp đảo mắt tìm người thì nghe văng vẳng bên tai lời nói của Vương Nhất Tự.

"Chúng ta xuống dưới nói chuyện nào...!"

Bành!

Vương Nhất Tự một cước tung ra, đạp vào lưng tên nhỏ con kia.

"Aaaaa..."

Oành!

Tên nhỏ con rơi từ độ cao hơn hai mươi thước đáp thẳng xuống nền đá chật vật lồm cồm chưa kịp gượng dậy thì Vương Nhất Tự từ phía trên cao nhảy xuống, chân đạp thẳng vào lưng hắn.

Bành!

Khặc...!

Tên nhỏ con kia hốc ra một ngụm máu, cái mạng tựa như mất đi một nữa.

"Nếu bản tọa đoán không lầm thì đám các ngươi chính là những tên đã bắt cóc đệ tử bảo bối của bản tọa, có đúng hay không?"

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi.

"Ngươi... muốn chết...?!!

Ngươi...có biết...ta là ai... không vậy hả...?!!"

Tên nhỏ con gắng gượng nói, giọng điệu không hề tỏ ra run sợ Vương Nhất Tự mà còn có vẻ ta đây.

"Ồ! Thế ngươi là ai thế?!!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

"Ta...ta là Giang Cẩm Lệ...là cánh tay phải của....Cao Vấn đại nhân...Ma Tổ đời tiếp theo...

Nếu giết ta...các ngươi sẽ phải...đối mặt với cơn giận dữ của ngài ấy...

Ngài ấy sẽ phanh thây...các ngươi ra...!!"

Giang Cẩm Lệ gằn giọng.

"Giang Cẩm Lệ....?!!!"

Tên nhỏ con giới thiệu thân phận của hắn làm cho Hoa Vi Nghi cùng Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên giật mình, cả ba người cùng đồng thanh hỏi.

"Các vị biết hắn?"

Vương Nhất Tự hướng về ba người hỏi.

"Giang....Giang trưởng lão..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng.

"Giang Lệ!

Ngươi thân là trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung lại tiếp tay cho Cao Vấn phản bội sư môn, ngươi dù có chết trăm ngàn lần cũng không đền hết tội!!!"

Trung Cố Nghiên giận dữ quát lớn.

"Ngươi tại sao lại cấu kết với Cao Vấn làm những chuyện đại nghịch bất đạo như thế hả?!!

Cổ Thiên Hoa Cung đối xử với ngươi không tốt hay sao?!!"

Hạ Cố Nghiên cũng giận dữ không kém.

Nếu như không phải là đang cố duy trì cho trận pháp áp chế đám Thi quỷ thì cả hai đã lao vào mà đánh cho ả Giang Cẩm Lệ một trận.

"Giang trưởng lão... ngươi tại sao...lại đi theo tên Cao Vấn kia chứ...?!"

Hoa Vi Nghi hỏi, ánh mắt hiện lên buồn và tiếc thương rõ rệt.

"Tại sao ư?!!

Ngươi...hỏi ta tại sao...lại làm vậy ư?!!

Còn không phải chính là do các ngươi hay sao?!!

Cái gì mà Cổ Thiên Hoa Cung?!!

Cái gì mà Nhất lưu tông môn?!!

Các ngươi... tất cả các ngươi... cuối cùng chỉ là những thứ yếu đuối... những thứ nhu nhược mà thôi!!!"

Giang Cẩm Lệ gào lên.

"Ta ở Cổ Thiên Hoa Cung biết bao năm...cuối cùng ta được cái gì chứ?!!

Cái ta cần là sức mạnh...chứ không phải là suốt ngày thời gian...chỉ quanh quẩn ở tông môn...tu luyện những thứ trận pháp vớ vẩn đó...!!"

Bành!

Khặc...!!

Vương Nhất Tự nghe đến đây, bàn chân tập trung linh lực xuất ra một cước toàn lực đạp mạnh vào lưng ả Giang Cẩm Lệ khiến cho xương sống ả gãy nát, chết ngay lập tức.

"Kẻ luôn mong muốn sức mạnh không bao giờ hiểu được sức mạnh thật sự là như thế nào!

Đến chết cũng không hối cãi, thật là làm bẩn chân bản tọa!"

Vương Nhất Tự quay đi, tay ra hiệu cho đám người.

"Hai vị trưởng lão không cần phải duy trì trận pháp này nữa, chúng ta đi thôi, ả Giang Cẩm Lệ đã chết thì Thi quỷ cũng tự dưng biến mất mà thôi.

Việc cần thiết bây giờ là tính sổ sách rõ ràng với tên Cao Vấn kia!"

Cả đám gật đầu đồng thuận, Trung, Hạ trưởng lão liền hủy bỏ trận pháp, ánh mắt liếc sang xác ả Giang Cẩm Lệ một lần sau đó cất bước đi.

Cả đám người chậm rãi tiến về phía bức tường theo sau Vương Nhất Tự.

"Khoảng cách khá cao a...

Nàng nhớ bám chặt vào ta!"

Vương Nhất Tự ôm eo Hoa Vi Nghi ôn nhu nói.

"Vâng...vâng..."

Hoa Vi Nghi cúi mặt e thẹn, khẽ đáp.

Vương Nhất Tự vận linh lực trực thi triển thân pháp nhảy lên thì trong khoảnh khắc liền khựng lại bởi tiếng cười ghê rợn phát ra từ phía sau lưng.

"Khặc...khặc...khặc...

Ngươi nghĩ...chỉ có như vậy...là đã giết được ta sao...?!!"

Cả đám lập tức quay lại nhìn, ngoại trừ Vương Nhất Tự thì những người khác ánh mắt điều hiển hiện lên ngưng trọng.

Trước mắt đám người, cái xác của ả Giang Cẩm Lệ hắc khí cùng ma khí nghi ngút bốc lên dày đặc cả một góc căn phòng.

"Cái...quái gì... thế này...?!!"

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên hai chân mày nhăn lại.

Serbes gương mặt hiện rõ căng thẳng.

"Xem ra ả đàn bà này đã hoàn toàn trở thành ma nhân...

Nhưng mà...ma nhân tại sao lại còn tỏa ra quỷ khí...?!!".