Qúy Thiên Trạch xoay khuôn mặt vừa sáng loáng vừa tràn đầy hưng phấn của mình sang, vừa hay Trì Vi cũng nhìn thấy, đột nhiên cả người cô lạnh run.
Bất chợt hắn đưa tay lên sờ mặt cô, mê mẩn mà than thở: "Thật là đẹp! Tuy rằng ta đây chơi đùa với không biết bao nhiêu người rồi, nhưng… Báu vật quý như cô, đúng là rất hiếm!"
Mặc dù chỉ là chạm vào mặt một cách bình thường sắc mặt Trì Vi cũng trở nên trắng bệch, theo bản năng cảm giác buồn nôn như muốn tuôn ra.
Nơi cây kim tiêm đâm trên cổ vẫn còn đau âm ỉ, đột nhiên trái tim Trì Vi chìm xuống, cô cảm giác đây không phải là hoàn cảnh khốn khó nữa , mà thực sự đã là đường cùng!
Nhưng Hàn Phương vẫn cứ khăng khăng giữ lấy mình, bất ngờ Trì Vi giãy tay cô ta ra, lảo đảo lùi lại phía sau.
"Đùng…"
Ngay lập tức Vi Vi tát Hàn Phương một cái ở trên mặt, giọng điệu lạnh lùng : "Hàn Phương, cô có biết bản thân mình… đang làm cái trò gì không."
"Trì Vi, thân mình thì khó giữ nổi mà còn dám đánh tôi!"
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com