webnovel

Chương 3

Mùa thu đã đến, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ và sắc vàng rực rỡ của lá cây. Cảnh vật trong điện trở nên ấm áp hơn với ánh sáng vàng cam từ những ngọn đèn lồng, tạo ra một không gian ấm cúng và thư giãn. Cao Lạc Vân và Diệp Phong đã sống cùng nhau một thời gian dài, và mối quan hệ giữa họ đã trở nên gần gũi và thân thiết hơn bao giờ hết.

Một buổi tối, khi ánh trăng mờ nhạt phản chiếu trên mặt hồ trong xanh, Diệp Phong đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, tràn ngập tâm trạng. Hắn đã bước vào tuổi 18, và cảm xúc của hắn đã trở nên sâu sắc hơn. Hắn cảm thấy tình cảm của mình dành cho sư tôn không chỉ là sự kính trọng mà còn là tình yêu sâu đậm.

Sau bữa tối, khi sự tĩnh lặng bao trùm điện, Diệp Phong quyết định tỏ bày cảm xúc của mình. Hắn tìm sư tôn trong phòng thư, nơi ánh sáng dịu dàng của đèn lồng chiếu sáng các giá sách và trang giấy.

Tôn Diệp Phong:"Thưa sư tôn,"

Diệp Phong bắt đầu, giọng nói có phần run rẩy nhưng kiên định,

Tôn Diệp Phong:"Ta có điều muốn nói với ngài."

Cao Lạc Vân ngẩng đầu lên từ quyển sách hắn đang đọc, ánh mắt nhìn Diệp Phong với sự tò mò và chăm sóc.

Cao Lạc Vân "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Phong bước đến gần, đôi mắt hắn lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.

Tôn Diệp Phong: "Từ lâu, ta đã cảm thấy tình cảm của mình dành cho ngài không chỉ là sự kính trọng mà còn là tình yêu. Ta yêu ngài, sư tôn."

Khoảnh khắc đó dường như ngưng lại, như thời gian bị đóng băng. Cao Lạc Vân nhìn Diệp Phong, sự ngạc nhiên và cảm xúc chạm vào đôi mắt hắn. Hắn không biết phải trả lời như thế nào. Một phần trong hắn cảm thấy xúc động và đau lòng.

Cao Lạc Vân:Diệp Phong,"

Cao Lạc Vân nói, giọng nói trầm và có phần nặng nề,

Cao Lạc Vân:"Ta... ta rất cảm kích tình cảm của ngươi. Nhưng ngươi còn trẻ và chưa sẵn sàng cho những gì tình yêu đích thực đòi hỏi. Ngươi cần phải học hỏi và trưởng thành thêm nữa."

Diệp Phong nghe vậy, cảm giác trái tim mình như bị vỡ vụn. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm xúc của hắn không thể kìm nén.

Tôn Diệp Phong: "Nhưng, sư tôn, ta thật lòng yêu ngài. Ta đã sẵn sàng rồi."

Cao Lạc Vân:"Ta hiểu điều đó,"

Cao Lạc Vân nói, ánh mắt đầy sự đau lòng,

Cao Lạc Vân:"Nhưng tình cảm không thể là lý do để bỏ qua những trách nhiệm và nghĩa vụ. Ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi trong lúc này."

Diệp Phong cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Hắn quay lưng, rời khỏi phòng với bước chân nặng nề, lòng tràn ngập nỗi đau và thất vọng. Mỗi bước chân của hắn dường như nặng nề hơn, và cảnh vật xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt.

Ngày hôm sau, Cao Lạc Vân thấy Diệp Phong trở nên xa cách và tách biệt. Hắn cảm thấy sự căng thẳng trong không khí và hiểu rằng những lời mình nói hôm qua đã để lại vết thương sâu sắc trong tâm hồn của cậu bé. Cao Lạc Vân không biết làm thế nào để sửa chữa sự đau đớn mà mình đã gây r

Diệp Phong tiếp tục luyện tập, nhưng sự nhiệt huyết trong ánh mắt hắn đã phai nhạt. Hắn cố gắng tập trung vào công việc của mình, nhưng những đêm dài và những giờ luyện tập đều trở thành nỗi đau không thể xoa dịu.

Một buổi tối, khi ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời và gió thu nhẹ nhàng thổi qua, Cao Lạc Vân đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra khuôn viên điện. Hắn biết rằng mối quan hệ giữa hắn và Diệp Phong đã thay đổi mãi mãi và rằng những cơn sóng của tình yêu và nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Trong ánh sáng dịu dàng của đêm, Cao Lạc Vân thầm cầu nguyện cho Diệp Phong, hy vọng rằng cậu bé sẽ tìm thấy sự bình an và hạnh phúc, dù cho tình cảm của họ không thể được đáp lại ngay lúc này.