webnovel

Chương 2

Một buổi sáng trong lành, ánh nắng mới bắt đầu len lỏi qua những cánh cửa sổ lớn của điện, tạo ra những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ. Cao Lạc Vân bước vào phòng nơi cậu bé đang nằm, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng chim hót và sự êm ả của thiên nhiên bên ngoài.

Cậu bé, giờ đã tỉnh dậy, nằm trên giường với vẻ mặt còn chút mơ màng. Cao Lạc Vân, với ánh mắt ân cần, ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:

Cao Lạc Vân:"Ngươi cảm thấy thế nào? Có còn đau không?"

Cậu bé, với ánh mắt ngơ ngác, nhìn lên sư tôn, lắc đầu một cách yếu ớt.

Tôn Diệp Phong:"Ta cảm thấy khá hơn, nhưng... ta không nhớ gì cả. Ta không biết mình từ đâu đến."

Sư tôn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự thông cảm.

Cao Lạc Vân: "Đó là điều bình thường khi bị tổn thương. Nhưng không sao cả, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại. Ta quyết định cho ngươi một cái tên mới – Tôn Diệp Phong. Đây sẽ là tên của ngươi từ giờ trở đi."

Diệp Phong nhìn sư tôn với ánh mắt đầy sự tò mò và chút nghi ngờ.

Tôn Diệp Phong: "Tôn Diệp Phong... thật đẹp. Nhưng ta không có nơi nào khác để đi."

Cao Lạc Vân gật đầu, với nụ cười nhẹ nhàng.

Cao Lạc Vân:"Vậy thì, hãy ở lại đây. Ngươi sẽ học võ và tri thức từ ta. Ngươi sẽ trở thành đồ đệ của ta"

Cậu bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Tôn Diệp Phong:"Ta đồng ý. Nếu ta có thể học hỏi và trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ rất biết ơn."

Ngày trôi qua, Cao Lạc Vân bắt đầu dạy Diệp Phong những bài học cơ bản về võ công và tri thức. Cảnh vật trong điện luôn tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp từ những ngọn đèn lồng, cùng với hương thơm nhẹ nhàng của thảo mộc.Diệp Phong chăm chỉ luyện tập, cố gắng nắm vững từng động tác và bài học. Mỗi buổi học, Cao Lạc Vân luôn theo dõi với sự kiên nhẫn và yêu thương, khuyến khích và động viên cậu.

Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng đã ngả về phía hoàng hôn, Cao Lạc Vân và Diệp Phong ngồi bên hồ nhỏ trong khuôn viên điện. Nước hồ trong veo phản chiếu ánh sáng, tạo ra những vệt màu vàng nhẹ trên mặt nước. Cao Lạc Vân chỉ cho Diệp Phong cách thiền định, cách làm cho tâm trí thanh tịnh và tập trung.

Cao Lạc Vân:"Ngươi không chỉ cần học cách chiến đấu, mà còn cần học cách làm chủ tâm trí mình,"

Cao Lạc Vân nói, giọng nói trầm lắng,

Cao Lạc Vân:"Khi tâm trí thanh tịnh, ngươi sẽ tìm thấy sức mạnh và sự bình an bên trong."

Diệp Phong lắng nghe, ánh mắt tập trung, và từ từ cảm nhận được sự yên bình mà những lời của sư tôn mang lại. Hắn cảm thấy một kết nối sâu sắc hơn với sư tôn, và nhận ra rằng đây không chỉ là một cuộc hành trình học tập, mà còn là một cơ hội để tìm kiếm bản thân và khám phá thế giới mới.

Buổi tối, khi ánh trăng phản chiếu trên bầu trời và khu rừng trở nên yên tĩnh, Cao Lạc Vân đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt suy tư. Diệp Phong đã nằm ngủ say, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn lồng chiếu qua cửa sổ, tạo ra một bức tranh thanh bình và ấm áp.

Cao Lạc Vân thầm cảm ơn số phận đã đưa cậu bé đến bên hắn. Hắn biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cũng tràn ngập những cơ hội và hy vọng mới. Trong sự tĩnh lặng của đêm, hai cuộc đời đang bắt đầu một chương mới, được bao bọc bởi sự dịu dàng và tình yêu thương.