Hạ Lăng nhìn cảnh này, trong lòng vừa thấy buồn cười vừa hơi chua xót.
Đứa bé đáng yêu như vậy mà sao nói bỏ là bỏ chứ? Trên đời này sao có thể có người lớn nhẫn tâm đến vậy? Nếu như cậu nhóc là Thiệu Huy nhà cô, dù không xinh đẹp, đáng yêu như đứa bé này nhưng cô cũng sẽ không nỡ động đến một đầu ngón tay của nó, nhất định sẽ xem như châu như ngọc mà che chở, cho dù thế nào cũng sẽ không vứt bỏ.
Nhưng mà ông trời thích đùa giỡn như thế đấy.
Người muốn đứa con như cô lại không có được, nhưng người có con thì lại không biết quý trọng.
Cô nhìn bóng dáng của cậu nhóc đang vui sướng chơi trong vườn hoa, sống mũi hơi cay. Cơn gió nhẹ mùa hè thổi qua mặt, mang theo một mùi hương tường vi nhàn nhạt.
Đứa bé kia vô tình quay đầu lại nhìn thấy cô.
Gương mặt mập mạp, nở một nụ cười. Tay cậu nhóc thả quả hạch đã lột được một nửa xuống, đôi chân ngắn lảo đảo chạy về phía Hạ Lăng: "Chị, chị, bế, bế…" Cậu nhóc giơ hai tay về phía cô.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com