Cô cúi đầu, nghe thấy anh nói thêm: "Anh nhìn thấy anh ta ôm em trước mộ. Anh rất khó chịu, vì an ủi anh nên đám Arnold mới đùa anh."
Cô giật mình, không ngờ sự thật lại là như vậy.
Sau một lúc yên tĩnh, cô mới nói: "Ừm."
"Em đừng giận anh, được không."
"Em không giận." Cô nói nhẹ nhàng.
Chỉ là tâm trạng của cô có hơi sa sút, cô cho là anh chỉ thể hiện buồn thương khi ở trước mặt cô, sau lưng không coi con ra gì. Nghĩ lại đây cũng là chuyện rất bình thường, anh tưởng rằng đó là con của người khác, có thể quan tâm, giúp đỡ hết lòng như vậy, còn yêu cầu gì thêm nữa đây? Cô thà rằng để anh vô tư đùa giỡn thật sự, chứ không muốn anh lún sâu trong đau khổ khó kiềm chế.
Thế nhưng một mình gặm nhấm những thứ này, thế giới lớn như vậy, lại không có ai có thể đồng cảm với cô.
Chua chát như vậy đấy.
Lệ Lôi nói: "Tiểu Lăng, anh yêu em."
"Em biết." Cô đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh: "Có phải ở bên em mệt mỏi lắm không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com