Hạ Anh Lạc thất thần nhìn mình trong gương, màu sắc trên môi giống như tuyên ngôn của người đàn ông kia để lại, rất đường hoàng, lại làm tim người ta… đập thình thịch. Cô cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi. Kim Linh Nhi vẫn còn ríu rít ở bên tai: "Anh Lạc, Vệ Lăng Nam có nói mua son môi này ở đâu không? Mình cũng muốn mua!". "Cậu thích à? Tặng cho cậu đó." Hạ Anh Lạc uể oải nói. Kim Linh Nhi lại lắc đầu: "Quân tử không giành đồ của người khác, rõ ràng đó là của Vệ Lăng Nam tặng cho cậu, màu này rất hợp với cậu, cậu giữ lại dùng đi."
Hạ Anh Lạc rũ mắt: "Mình không cần đồ của anh ta." Cô nói tiếp, "Cho mình một tờ khăn giấy."
Kim Linh Nhi không rõ lý do nên đưa một tờ khăn giấy cho cô. Cô lau sạch sẽ son môi, vo khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác mini trong xe.
Kim Linh Nhi nhìn động tác của cô: "Anh Lạc, cậu ghét Vệ Lăng Nam đến vậy ư?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com