webnovel

Chapter 28: Kế Sách Thanh Trừng

Ở một khu ổ chuột tồi tàn, ẩm mốc

Cơn bão mang đến những mầm bệnh khủng khiếp vừa qua đi thì thiên tai khác lại đổ xuống nơi ở của chúng tôi. Để mà nói thì tình hình ở đây không khả quan cho lắm, mọi cây lượng thực và nước uống đều trở nên khan hiếm bởi dịch bệnh đã làm ô nhiễm hầu hết nguồn nước và thức ăn của chúng tôi làm cho tình hình trở lên trầm trọng đến mức mỗi ngày chúng tôi chỉ được phép lấy một cốc nước nhỏ cho ba người uống

Riêng có một gói ưu đãi chỉ có trong nghĩa vụ hoàng gia hay những người đang phục vụ cho quân đội thì họ sẽ được hưởng nhiều hơn chúng tôi gấp vài lần hoặc hàng trăm hay thậm chí là vài nghìn lần nếu bọn họ là Vệ binh Thượng cấp

Các chi tiêu đều bị thắt chặt từ sáu năm trước kể từ lúc mọi thứ chấm dứt nhưng quả thật, chúng tôi không thể thích nghi nổi với những hậu quả của chiến tranh để lại. Thiên tai, bệnh dịch, nạn đói đều xuất phát từ sự rối loạn bốn mùa bởi tác động mà cơn bão kéo dài suốt một thập kỷ gây ra, không những làm biến dị không thời gian mà còn làm cho thế giới xuất hiện thêm ba giới mùa chết chóc. Axit làm bốc hơi vật chất, những mầm bệnh khiến con người yếu dần và chết đi, mưa lão hóa khiến tuổi thọ tăng nhanh chóng chỉ sau vài phút, chúng cứ liên tiếp kéo đến như thể đang khiến cuộc sống của chúng tôi ngày càng khốn khó

Nhưng phải công nhận là nạn tự sát đã tăng đột biến kể từ khi mưa lão hoá xuất hiện. Hàng triệu hay trăm triệu người đã bị hiện thực trước mắt làm cho suy sụp, bọn họ chỉ ngồi chờ tương lai phía trước sẽ có những gì. Khi mọi hy vọng đều nhạt nhoà thì thứ ấy đã xuất hiện, một vài giọt mưa lách tách đã rơi xuống khiến hàng trăm nghìn người ra đi trong thanh thản

Chỉ đợi có thế, hàng triệu người dẫm đạp lên nhau đổ xô ra tự sát tập thể biến một vùng đất bốc lên một mùi hôi của phân hủy và đầy xương trắng rải rác khắp đường đi. Những người còn sống sau khi vượt qua cám dỗ của việc ra đi trong nhẹ nhàng thì lại dính đến dịch bệnh. Loại dịch bệnh này là ô nhiễm lõi và dù có biết nguyên nhân thì cũng bất lực bởi năng lượng tạp chất đã đồng hoá với Mana khởi nguyên biến việc dùng bất kỳ Ma pháp dưới Đế cấp đều vô tác dụng

Ngày thì ngắn mà đêm lại dài, buổi đêm sẽ luôn xuất hiện các chủng Unknow nguy hiểm gây ra hàng triệu cái chết. Nhiều người trong số chúng tôi đã lâm vào tuyệt cảnh dẫn đến tự sát, có người đã có thể quật dậy được ý chí sống nhưng rồi người thân họ lần lượt ra đi để rồi họ cũng đi cùng với các sinh mệnh ấy

Sự sống quả thật khó để níu kéo

Vì quá đói, chúng tôi chỉ có thể bới trong đống rác thải để ăn lại những thứ bị vứt bỏ bởi các tầng lớp cao quý. Những người đã từng tham gia vào hàng ngũ quân đội hoàng gia như chúng tôi đều được cho giải ngũ hết với không đồng lương hưu và phải sống lay lắc trong các khu ổ chuột cùng nỗi sợ tuổi già

Chúng tôi đã vùng dậy để đòi quyền lợi sau hàng chục năm phục vụ nhưng sự chênh lệch về lực lượng đã quá lớn đến mức lời nói của chúng tôi chỉ như một con vật hạ đẳng đang chống đối đòi lợi ích, nó rất tuyệt vọng. Vợ, con của chúng tôi đều bị giết bởi loạt sinh vật ghê tởm còn không thì họ cũng sẽ chết vì bệnh tật hoặc từ chính quyền

Thế giới đang dần cạn kiệt Mana khởi nguyên, thậm chí ngay bây giờ tôi không còn có thể sử dụng được tất cả thủ pháp kết hợp Ma pháp vì thiếu số nguồn bổ sung mà đáng lẽ ra một lõi Cam đậm có thể dùng được bốn hoặc sáu loại kết hợp bậc cao

Tôi, chúng tôi đều chính thức chấp nhận con đường này để rồi bị hủy diệt, bị loại bỏ khỏi xã hội. Nhiều năm trôi qua kể từ khi chiến tranh chấm dứt nhưng các xung đột thì vẫn còn đó và kéo dài

Nhìn lên những bức tường to lớn trước mắt luôn làm tôi cảm thấy hoang mang vì chưa thể tin được thực tại nghiệt ngã. Thế giới đã lập ra nhiều vách ngăn với các tầng lớp như chúng tôi, tỉ lệ chênh lệch giàu nghèo đã tăng lên nghiêm trọng đến không thể cứu vãn. Tia sáng của hy vọng dù có len lỏi xuống trần gian thì chúng tôi vẫn không phải là người được nó đón nhận

Từ một phút huy hoàng trong cả cuộc đời, khi ấy tôi đã nghĩ mọi thứ như một giấc mơ tuyệt đẹp vậy. Thật hào hùng, thật hoàng tráng để rồi kết thúc, tất cả chúng tôi đều bị đá bay khỏi thời khắc huy hoàng ấy, thứ dành tặng cho chúng tôi sau hàng chục năm cống hiến tận sức mình là một món nợ khổng lồ từ việc chữa bệnh do chiến tranh để lại

Thực phẩm leo thang, mọi thứ đều đã được quy đổi sang Rupe. Tiền tệ bằng giấy như Đồng đã không còn được sử dụng nên đa phần những người như chúng tôi chỉ có thể sống bằng việc đi săn các sinh vật nguy hiểm mà bản thân chắc chắn không giết nổi ra thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác

Mana của chúng tôi đã dần cạn kiệt, sức khoẻ cũng bị suy yếu thấy rõ. Món quà dành tặng cho chúng tôi là một tờ giấy khám xét cơ thể đạt tiêu chuẩn để được vào lại trong hàng ngũ của quân đội một lần nữa

Lúc này tôi nhìn vào thân thể gầy gò, già nua của mình chợt nghĩ đến dáng vóc hồi ấy của bản thân. Một con người mạnh mẽ và kiêu ngạo để rồi tự cao trong công việc, gánh vác một khối lượng lớn trách nhiệm lên mình mà vẫn hoàn thành đủ chỉ tiêu. Nhưng giờ chúng tôi bắt buộc phải mạo hiểm, chúng tôi phải được tuyển vào quân đội dù là làm cho chức vụ thấp kém như đội hậu cần

Tỉ lệ chọn là năm phần trăm tức một trăm người sẽ chỉ chọn ra năm người để được vào làm công việc hậu cần, một tỉ lệ rất khó khăn. Chắc chắn là một trong số chúng tôi sẽ không được nhận hoặc tất cả chúng tôi đều được nhận nhưng cũng có thể là chết hết

Căn phòng tràn ngập mùi nghi kỵ, ai nấy đều nhìn nhau nhưng chẳng ai mở lời lấy một câu nào. Thật khó khăn làm sao khi chỉ vì tờ giấy nhập ngũ mà đã nhen nhóm cho chúng tôi nhiều ý nghĩ rằng sẽ thủ tiêu ai đó để cướp lấy tờ khám xét đạt chỉ tiêu. Lợi dụng việc các quốc gia đều làm hời hợt trong khâu nhận giấy khám xét đó, họ không quan tâm đến liệu có phải người này thật sự nhận được giấy khám xét đạt chỉ tiêu hay không

Chỉ cần đi đến, đưa tờ giấy cho họ thì tôi sẽ được nhận vào làm nhưng liệu có phải mục đích của họ là để cho chúng tôi làm thay họ trong việc tự tay giết chết đi nhiều người hơn không? Nếu đó là mục đích của các tầng lớp cao hơn thì chắc chắn chỉ có một trong số chúng tôi là được nhận, những tờ giấy đạt chỉ tiêu sẽ được phân phát ra nhiều nơi để càng giảm thiểu số con người ở nơi đây

Sức mạnh lớn nhất của chúng tôi là sự đoàn kết, vì thế chúng tôi đã thành lập ra một đội Old Man gồm những binh chủng, đặc nhiệm, vệ binh đã giải ngũ và đi săn các tờ giấy khác cho đến khi đủ sáu tấm vé thì tất cả sẽ cùng tiến lên. Giới hạn cho việc đi săn của chúng tôi không có, không có thời gian được chỉ định cho việc gửi những tấm khám xét đạt tiêu chuẩn nên mọi thứ đều dễ thở hơn với chúng tôi

Các con mồi mà chúng tôi chọn lọc đều là những con cừu non đi riêng lẻ với một biểu hiện ung dung hoặc lo lắng như đang che giấu một thứ gì đó. Tại sao tôi lại không chọn các mục tiêu đang bị kích động sao? Vì phần lỡn những kẻ sống ở đây đều là các cụ chiến binh như chúng tôi, đều bị đá khỏi hàng ngũ và dựa vào suy nghĩ cáo già, tư duy phi thường thì chắc chắn những kẻ lấy nơi này làm địa điểm hoạt động đều là những tên nguy hiểm và chắc chắn rằng chúng rất dễ kiểm soát cảm xúc để bản thân thoát khỏi diện tình nghi. Đôi khi có bốn hay năm người đi chung nhưng tất cả đều dính vào loạt bẫy do chúng tôi bày ra, có lúc chúng tôi phải lập ra kế hoạch mất tận bốn tháng chỉ để phục kích một tấm đạt tiêu chuẩn

Giờ chỉ còn lại hai tấm nữa là đủ, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ dần nặng nề hơn

Sự nghi ngờ ngày càng dâng cao. Chúng tôi đã có vài tháng trời lang thang nhưng không hề tìm được một tấm phiếu nào. Mai phục gần nơi nộp tấm phiếu cũng có nhiều nhóm như chúng tôi nên tôi không nhất thiết phải đụng đến bọn chúng vì nếu làm vậy thì sẽ xuất hiện khả năng nhiều nhóm khác lao đến giành giật tấm vé và người chịu thiệt nhất lại chính là nhóm Old Man vì số tấm đạt tiêu chuẩn bên chúng tôi đã lên bốn

Căng thẳng dần khiến cho một trong số chúng tôi muốn bỏ cuộc và có ý nghĩ sẽ cướp đi một tấm vé từ tay tôi. Chúng tôi không biết những tấm vé ấy đã hết hay vẫn còn, nhóm chúng tôi đã bàn luận rất nhiều thậm chí là tranh cãi về việc :"Các người không lấy ra để đem đi nộp mà chỉ chờ thời cơ để lấy thêm? Nó đúng là một ý tưởng của một thằng ngu!"

Chúng tôi gần như sắp bỏ cuộc, một nửa nhóm của tôi chia ra và tranh luận với nhau :"Tôi đã mệt mỏi với việc chờ đợi trong hai năm qua...Chúng ta sẽ thi đấu để giành lấy tấm vé nếu như không tìm thấy mục tiêu trong mười ngày tới."

Lời nói có phần lạnh lùng ấy khiến một trong số chúng tôi giận dữ cũng như đau đớn. Chỉ có bốn tấm vé nhưng trong đội lại có tận sáu người. Vào một lúc nào đó, tôi không chắc năm người khác có tụ tập với nhau để hội đồng tôi hay không, người đang giữ những tấm vé đạt tiêu chuẩn. Nhưng có thể bọn họ sẽ mời tôi vào nhóm để hội đồng những người còn lại, như thế cũng tốt...

Ba ngày sau, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy mục tiêu

Nhiều nhóm như chúng tôi cũng sắp mất đoàn kết, có lẽ giới hạn của sự kiên nhẫn từ các nhóm ấy khá giống với chúng tôi. Một nhóm đã không còn chịu đựng được đã đi cướp nhưng đều thất bại vì đa phần những kẻ ở đây đều lão luyện như chúng tôi. Họ đã phân bổ các kế hoạch, vị trí và đặt những cái bẫy tinh vi khiến những cựu có thâm niên như tôi cũng từng suýt chết vài lần khi cố xâm nhập

Một số nhóm đã tan rã với kết cục là đẫm máu, thật tàn khốc cho một tình bạn vậy mà kết thúc lại là chiến tranh

Hơi thở càng ngày càng nóng trong căn phòng chật chội, ngột ngạt. Đây cũng là một yếu tố ngoại cảnh khiến chúng tôi càng hối hả để được xếp biên chế. Bản chất của con người là ích kỷ nên tôi biết những tạp chất ấy đang dần trỗi dậy sâu bên trong mỗi người chúng tôi không thể tránh khỏi...Tôi nhớ đến những món ăn vô cùng thịnh soạn của nhà hàng Voder, tôi nhớ đến bồn tắm sa hoa của chức vụ lãnh đạo đại đội trưởng, tôi nhớ đến những mối tình nồng cháy...Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách tàn sát nhau để sinh tồn? Hai năm trời...Nó không phải khoảng thời gian ngắn, nó là quãng đường dài để bất cứ ai cũng sẽ thấu hiểu người đồng hành của mình

Chó chết! Những con cừu không hề đi đến nơi đây!? Cái chó má!!!

.

.

.

.

Thêm năm ngày nữa trôi qua, tôi không hề được bất kỳ ai thông báo rằng muốn tôi gia nhập vào nhóm để hội đồng những người còn lại...Tôi khá chắc là mình đang tuyệt vọng và tôi chắc chắn rằng mình đã trở thành con mồi của năm gã thợ săn vì thế tôi sẽ không ở yên để bọn chúng kéo đến vào lát nữa hay ngày mai. Tôi phải hành động...Tôi phải hành động trong đêm nay!

Tôi đã lôi kéo Brain và nói với anh ấy rằng :"Tôi đã lôi kéo thêm Arthur và muốn anh vào đội."

"Anh sẽ giành chiến thắng nếu cùng đội với tôi."

Gã đó là một thiên tài trong việc thao túng trọng lực cũng như người có chiến lực vượt trội nhất của nhóm nên tôi nghĩ nếu làm vậy thì khả năng cao sẽ thu hút được hơn. Sẽ không có vấn đề gì nếu lời nói dối ấy của tôi rơi vào kẻ cũng bị cô lập như mình và có vẻ như suy đoán của tôi đã đúng

Anh ấy tỏ ra mừng rở như có chút nút thắt được gở, biểu hiện đó chính là niềm vui sau những áp lực ngầm đến từ sự yên tĩnh của nhóm. Anh ấy hẳn phải đau đớn lắm khi nghĩ đến việc bản thân bị cho ra rìa và dường như đang cố bám víu lấy sự tuyệt vọng trong âm thầm. Tôi khá chắc rằng bọn chúng không dám lôi kéo gã là sợ gã sẽ thông báo cho tôi, ban đầu tôi đã lo sợ Brain sẽ theo phe bọn chúng nhưng sau khi nhìn nét mặt ấy thì tôi đã biết lần cá cược mạo hiểm này đã thành công. Vì dù sao thì tôi cũng là người có uy tín nhất cũng như là người đã trải qua nhiều trận chiến nhất. Hơn hết thì tôi là người ngỏ ý mời Brain vào nhóm đầu tiên nên chắc hẳn ai cũng nghĩ tôi và cậu ta sẽ tin tưởng

Tôi cũng đã đi lôi kéo vài người khác nhưng chắc chắn sẽ không đi lôi kéo gã Arthur vì tôi biết gã đó là kẻ thao túng người khác giỏi nhất. Trước khi gặp gã ở khu ổ chuột thì hai mươi năm trước khi tôi còn phục vụ cho vương quốc thì tôi từng thấy hắn tra khảo một số tù nhân về bí mật của họ. Không dùng đến phương pháp tra tấn mà gã chỉ bình tĩnh dùng lời nói để khiến đối phương răm rắp nghe theo, vậy nên tôi chắc chắn hắn sẽ là kẻ chủ mưu trong việc lén lút thành lập một đội

Khi kết thúc ngày thứ mười, nếu ai cũng ngạc nhiên vì Arthur đứng ngược phe với chúng tôi thì họ cũng sẽ nghĩ rằng :"À,...gã đó đã đổi phe trong phút cuối."

Nên tôi không hề có chút lo lắng nào ở đây hay đúng hơn là chính tôi tự an ủi bản thân mình như thế, không bên nào nắm được thông tin của nhau nhưng ắt hẳn đã có vài kẻ nói cho Arthur biết việc tôi đang ngầm lôi kéo mọi người chứ, phải không? Không ai nói cho tôi biết rằng Arthur có phải là cũng đang lôi kéo họ khi tôi đang thuyết phục họ về phe tôi hay không...

Thỉnh thoảng nảy sinh vài nghi vấn, thắc mắc cũng tốt nhưng nó lại được tôi đặt nặng lên đầu vào ngày quyết định. Có ổn không nếu tôi tập hợp mọi người lại đây? Để rồi tôi lại nhận ra thực chất đồng minh mà mình có chỉ là đôi bàn tay dơ bẩn này...

Nhận thấy sự khả nghi khi cửa phòng không có một sự sống, tôi vội chạy đến rồi đâm sầm vào cánh cửa của Arthur nhưng chợt phát hiện ra hắn ta đã bỏ trốn cùng một tấm vé

Trên bàn hắn có nói rằng "tạm biệt và không bao giờ gặp lại". Tôi không biết hắn đã lấy được chổ tôi từ khi nào? Tôi nhanh chóng kiểm tra chổ giấu nhưng vẫn không thấy mình thiếu đi một tấm, hoá ra suốt mười ngày trời Arthur luôn kiểm tra chúng tôi qua quan sát..., tôi ân hận với quyết định của mình cùng với đó là sự thật tàn nhẫn khi đối diện tôi là những đồng đội mình đã lôi kéo

Tiếng bước chân từ từ truyền vào đôi tai khiến tôi hiểu ra mọi chuyện

"Tôi không nghĩ rằng, các anh lại âm thầm hội nhóm khi chính tôi đã lôi kéo các anh."

"Hmp Hmp...bất ngờ, đúng chứ Kratos?"

Anh ta nhìn chăm chăm vào tôi với ánh mắt khinh bỉ...Cũng đúng, tôi là kẻ hoá rồ nhất khi chính tôi là kẻ chủ mưu trong việc chia rẽ nội bộ, một hành động thật dơ bẩn! Tôi chính là người phá vỡ đi tình bạn đẹp này và có lẽ Arthur cũng nhận ra được để rồi lẻn đi

Hoá ra đây là cảm giác phản bội mà Arthur nhìn thấy khi tôi âm thầm lôi kéo họ, nó thật đau đớn. Cả ánh mắt anh ấy nhìn tôi trong mười ngày qua...Nó là sự thấu hiểu của một người toàn trí đã phục vụ trong vương quốc hàng chục năm

Anh ấy không hề dùng kế bẩn lên chúng tôi bao giờ nhưng tôi lại sợ bởi chính sự thông minh ấy để mà làm kế sách đó với Arthur, hẳn anh ta đợi ngày thứ mười rồi mới bỏ đi vì muốn cho chúng tôi thêm thời gian nhưng đã quá muộn để tôi ý thức được sai lầm ấy...Tôi chỉ muốn nói là...

Tôi thật sự xin lỗi

Đến giờ phút cuối cùng, trận chiến một đánh bốn nổ ra. Liệu tôi có nên nhường nhịn và bỏ đi bốn tấm khám xét trong áo mình không? Tôi muốn nhường hay đúng hơn là chờ một ai đó mở miệng bảo tôi nhường nhưng có vẻ như không có ai nói ra

Chúng tôi chính là như thế, những kỵ sĩ hoàng gia lấy cái chết và sự trung thành đặt lên hàng đầu vì thế không một ai trong bọn họ chấp nhận sự phản bội này của tôi. Vận dụng các phương án dự phòng, tôi đã đúng khi không hoàn toàn tin vào bọn họ vì có lẽ chỉ có mình tôi là khác biệt, một kẻ không nên thuộc vào kỵ sĩ hoàng gia và đáng lẽ tôi nên sống với một thân phận khác thấp kém

Tôi thủ sẵn chất dịch tăng cường sự tuần hoàn Mana cũng như hấp thụ dưỡng chất xung quanh, phá vỡ tính độc tôn của sinh vật bị coi là yếu thế, thúc đẩy một phần giới hạn trong một quy luật tất yếu để lên mức cao nhất. Giới hạn của tôi đã vượt ngưỡng chịu đựng dù đã bị yếu đi rất nhiều nhưng ít nhất tôi cũng chuẩn bị các cái bẫy làm suy yếu

Bọn họ cũng biết và đã phá đi cấu trúc thiết lập bẫy nhưng bọn họ nghĩ tôi là ai chứ? Tôi chính là Kratos và tôi đã từng là lãnh đạo đại đội trưởng trong mười năm!

Chúng tôi lao vào nhau để rồi ra đi, trước khi chết tôi đã kéo thêm một người đi cùng và những người còn lại đều bị thương nặng. Có vẻ như Arthur không hề muốn chứng kiến trận chiến mà anh ta đã dự đoán đúng vậy nên anh ấy đã bỏ đi rất sớm. Cảm thấy cơ thể gãy đi nhiều chổ nhưng tôi vẫn muốn vươn nắm tay ra khắp nơi, hơi thở giờ đây cũng dần trở nên nặng nề khi lõi của tôi chính thức vỡ nát

Ba người còn lại dần tiến đến chổ tôi cùng chung một ánh mắt thương xót, khi trông thấy chúng...

[Xenos, Famust và Kat...]

Tôi mỉm cười nhắm mắt, sự yên nghỉ khi trông thấy bọn họ vẫn quý mến tôi và tiếc thương cho cái chết của kẻ phá hoại này

Cảm ơn, những người đồng đội của tôi...Bọn họ đều nhanh chóng bò lết đi trốn ở đâu đó khuất tầm mắt, có lẽ họ chạy trốn trước khi có một nhóm nào đó chặn đánh nhưng trước những con gió mang chất độc thổi nhẹ đến. Một cậu thanh niên mang theo một món vũ khí là cây thương bước chậm về hướng con mắt đang hấp hối của tôi

Cậu ta phi như một mũi tên, lao vụt đến nơi khuất tầm mắt kèm theo đó là tiếng kêu la thảm thiết của chính những đồng đội của tôi. Máu, thịt của họ đều văng tứ phía trông như cậu thanh niên ấy đang thật sự đang xé họ ra từng mảnh vậy

Nhìn thấy bộ đồ của quý tộc, tôi liền hiểu được rằng...Tất cả đều đã bị lọt lưới ngay từ đầu, bọn chúng sẽ nhân cơ hội nhóm tôi yếu nhất để phục kích mà trừ khử nhằm tích kiệm Mana cũng như lực lượng mạnh mẽ để đương đầu với thực thể tối cao. Quả nhiên, sau đó họ đã lấy đi những tấm phiếu dính đầy máu, xoá bỏ nhiều lớp ngăn cách với hiện thực mở rộng để không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với nhóm chúng tôi, rồi họ sẽ lại phân phát cho nhiều nhóm khác để lòng tham được nhen nhóm

Tôi ân hận, có lẽ Arthur cũng đã biết kế hoạch nên mới giấu đi một tấm vé bên mình và âm thầm trốn đi vào ngày thứ mười...Quả nhiên, anh ta vẫn là kẻ đặc biệt nhất. Đáng lẽ gã phải cảnh báo cho chúng tôi nhưng đến cuối cùng thì im bặt suốt mười ngày qua, đáng lẽ tôi nên tiết lộ bí mật lớn cho ai đó trước khi để anh ta yên ổn đột nhập vào vương quốc

Thật đáng sợ, dù mình đã biết được bí mật thì cuối cùng mình vẫn chết và bí mật ấy vẫn bị giấu nhẹm đi, thằng khốn!