webnovel

Chapter 27: Sứ Mệnh

"Chào buổi sáng, Akira."

B mang dáng vẻ của một cậu thanh niên chững chạc cực kỳ cool~ (ít nhất thì theo quan điểm của tôi là như thế) và nếu nhìn điệu bộ cậu ta với bề ngoài của tôi, người bê bết máu...Thì hoàn toàn đối lập

Well, cậu ta rất điển trai~Các khối cơ đều nở nang và có cảm giác chúng dễ dàng gây áp lực lên lũ côn đồ nếu chúng dám tiếp cận cậu ấy (ít nhất thì theo quan điểm của tôi là như thế). Chẳng có gì lạ khi bạn của cậu ta toàn là phái nữ và ai nếu cũng rất xinh...Hmm...Phải không nhỉ? Tôi chả nhớ rõ mặt họ cho lắm

"Này, cậu đừng điên rồ thế chứ..."

B mỉm cười nói tôi đừng nghịch dại

Chậc chậc! B à, nếu cậu ngăn tôi mổ xẻ lũ con người trước mặt thì cậu cực kỳ lầm to rồi đấy~Tôi phải nghiên cứu cho bằng được cấu tạo của bọn chúng, lỡ đâu chúng là một giả lập thì phải làm sao~?

"À! Phải rồi Akira. Cậu có muốn biết một sự thật không?"

Sự thật à? Hmmm...Tôi chả biết cậu ta định làm gì nhưng có vẻ thú vị vì nét mặt của B như bị che đi tạo cho tôi một cảm giác thần thần bí bí. B mỉm cười khúc khích trong lúc vươn bàn tay đặt lên vai tôi và bảo :"Thật ra, cậu vốn không có mặt. Tôi và cậu vốn giao tiếp bằng ánh mắt vả chỉ có tôi mới phải nói ra chứ không có lời độc thoại nào cả đâu hì hì. Kiểu như tôi tự hỏi và tự trả lời còn cậu thì chỉ đứng nhìn và lặng lẽ quan sát thôi ấy."

Hmmm...Đùa ngay lúc này thật lố bịch, tôi vừa mới ăn ổ bánh mì vào mấy phút trước mà lại bảo tôi không có mặt, nếu như B nói thì cái cảm giác cắn xé ổ mì, cái cảm giác uống lon sting, vô số cái cảm giác chân thật ấy không thể tạo là giả được

"À còn nữa. Thật ra cậu cũng có cơ thể đâu, cậu chỉ là một vệt nhiễu thôi mà~"

Hmp! Oke! Oke! Tôi sẽ cười đểu và bỏ qua trò đùa này

Mà hình như ổ mì và cả lon nước ngọt ban nãy tôi chỉ có cảm giác đã từng ăn chứ tôi không biết liệu mình có thật sự cạp bánh mì đó thật không...Lạ quá?

"Và cậu biết gì không? Lời độc thoại trong nhận thức của cậu thì hết sức là bình thường nhưng ở ngoài thì cậu đang là một góc nhìn toàn cảnh của ai đó chứ cậu chẳng hề làm gì ngoài lặng lẽ theo dõi tôi cả."

...

Phiền nha, trò đùa này hơi dai. Sao tôi có thể tin được cơ chứ!? Ngày nào tôi chả soi gương, hết góc này đến góc khác để chăm chút cho bản thân một diện mạ...

...

Ơ...

Tôi không nhớ...

Mặt mình như thế nào nhỉ? Wait wait...Wut the fuk!

Tôi đang sờ lên từng thớ thịt trên mặt để cảm nhận những đường nét cứng rắn nhưng khi tôi ý thức được mọi chuyện thì tôi càng hoảng loạn, cái cảm giác ớn lạnh từ đâu mạnh mẽ đập thẳng vào tâm trí tôi để nỗi sợ cô đơn lúc trước được quay trở lại

Tôi không chắc tại sao nhưng tôi có một giả thuyết chính là tôi vốn cũng chỉ là một NPC và main ở đây là B. Thông qua lời nói của cậu ấy thì có thể là đúng, well! Tôi có cảm xúc khá mơ hồ trước các quyết định nên tôi sẽ tạm thời bỏ qua. Quan tâm làm gì cho mệt~

"À còn nữa! Thật ra cậu là..."

"..."

Hắn từ từ mở hé đôi mắt đỏ ngầu của mình, đặc thù sự tồn tại của hắn làm thay đổi cấu trúc sinh học hiện tại để phù hợp với tiềm năng của bản thân. Bên cạnh đó, với khả năng kiểm soát Mana của mình thì Aura hắn bộc phát đã có màu đỏ tuy nhạt hơn màu cam đậm nhưng nó chứng tỏ việc tinh luyện Mana của hắn đã đạt đến giới hạn của lõi Cam đậm và giờ hắn chỉ cần thu thập đủ năng lượng để tiến cấp lõi cho bản thân

[Hai năm chín tháng trong Vùng Nhận Thức chẳng qua chỉ là ba ngày ở bên ngoài...]

[Tính tương đối ở đây ghê thật, ký ức của Akira một năm tương lai cho mình thấy ba năm trong đây là vài tháng bên ngoài nhưng đối với mình khi có đủ nhận thức đối với vùng không gian xung quanh thì tính tương đối sẽ tác động lên mình rất yếu. Dựa vào việc thao túng năng lượng thời gian từ quyền năng Không Gian Dị Tượng thì mình đã tác động lên khái niệm trong góc nhìn của tính tương đối]

Hắn đứng dậy nhìn xung quanh nhưng mọi thứ chỉ là một màu xám trắng cùng dãy nhiễu loạn đáng sợ. Mọi hành động của hắn đều phải cảnh giác bởi trong vùng không gian này sẽ gây hại mạnh mẽ lên nhận thức, nếu tầm nhìn hắn thấy cơ thể mình biến đổi thì hiện thực cũng đã bị biến đổi dựa trên cách hắn thấy

[Giờ này có lẽ con bé chỉ vừa mới tìm được một góc nhỏ của cấu trúc...Haizzz! Giấc mơ chó chết đó làm mình ớn lạnh. Cái cảm giác trộn lẫn giữa năm mươi phần trăm là thật và năm mươi phần trăm là ảo đúng là khiếp đảm! Nhưng dựa vào vùng không gian đó mà nó giúp mình hiểu thêm một chút về câu hỏi của Akira tương lai đặt ra. Mình hiểu rằng bản chất của Akira này là không có cấu tạo đơn thuần mà chỉ là những góc nhìn, bảo sao trong cuốn nhật ký mình viết có ghi mình luôn cảm thấy có vô vàn ánh mắt soi xét, ban đầu cứ tưởng là ánh mắt của lũ con người nhưng có vẻ như đó là ánh mắt của mình]

[Cũng dễ hiểu khi mình mang cơ thể của B khi isekai qua đây...Vì mình vốn dĩ luôn đi theo góc nhìn của B mà khoan! Tức có nghĩa là B có mối liên kết nào đó chặt chẽ đến mức mình có thể có cơ thể của cậu ta. Cái thứ hai là cậu ta có thể có liên quan đến chuyện mình isekai? Haizzz cái con người ấy...Hoặc đáng sợ hơn là mọi thứ vốn được sắp xếp để mình chạy theo con đường được lót sẵn. Không chắc việc mình được tạo nên bởi thứ gì nhưng trong thời gian đó thì mình luôn quan sát B, mình chỉ lẳng lặng dõi theo cậu ta kể cả việc cậu ta thuyết phục mình bỏ trốn nhưng thật chất B có nói mẹ gì đâu~Gã cứ thế mà ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu mình đi cùng mà? Chả hiểu sao mình lại răm rắp nghe theo]

[Khoan! Nếu vậy thì lúc mình viết cuốn nhật ký...Phải rồi ha! Mình chợt nhớ ra cuốn nhật ký ấy dài đến cuối đường chân trời và làm thế quái nào mình có thể viết được cơ chứ? Ha! Các thông tin dần được sáng tỏ rồi, việc mình thấy quá khứ thông qua ký ức của Akira một năm tương lai thì mình đang thí nghiệm dự án Naparon chứng tỏ mình đã tồn tại trên thế giới này chứ không phải là cấu trúc Trái Đất. Nhưng nếu cấu trúc ấy không có thật thì B, Elther, Rinn...Ba người đó là thứ quái quỷ gì? Ezzzz!!! Raphel nói cấu trúc ấy có tồn tại có lẽ là xét trên diện ý thức kiểu như nó tồn tại trong ý thức chứ nó vốn không tồn tại ở hiện thực]

[Thú vị...Chả biết đâu mà lần]

Xét thấy nhận thức được phục hồi, Akira dùng đến kỹ thuật chiết tách mà bản thân nắm thóp từ Akira một năm tương lai. Hắn dùng số nhận thức hiện có để tạo ra vệt hở thoát khỏi Mã Độc, số nhận thức hắn tiêu tốn sau khi dùng xong chiếm khoảng ba mươi phần trăm theo hắn dự đoán và con số ấy nhanh chóng khôi phục từ Vùng Nhận Thức xung quanh

Hắn mỉm cười rồi tiếp tục ngủ sâu để tiến hành nâng cao bản thân

.

.

.

.

Tiếng bước chân dẫm lên bãi cỏ trước những quái dị côn trùng bị thu hút kéo đến. Nhịp điệu của hai người bọn họ đồng đều nhau cả về hơi thở cũng như cấu trúc sinh học (lõi) và có thêm một chút yếu tố tài năng vì cả hai đều là Bậc thầy Ma pháp sư trẻ tuổi nhất của hai học viện đứng đầu thế giới vừa là thực thể có khả năng chia phối thực tại (bẻ cong)

Tiếng cười khúc khích như thể đón chào ngày mới, giọng điệu vui tươi của cô rung động cả thực tại xung quanh khiến nó mau chóng đổ xuống trước áp lực của cô. Thay thế thực tại vừa đổ vỡ là một cấu trúc thực tại mới vững chắc hơn, không những thế còn xuất hiện thêm nhiều loài đã bị tuyệt chủng nay lởn vởn xung quanh nhịp điệu của cô bé

"Ahahaha! Nơi này thật thú vị."

Cô phát âm hơi lệch tông chuẩn của thế giới mà nó gần giống với giọng nói của bộ đàm bị điều chỉnh. Bên cạnh là bóng người một cậu thanh niên cười mỉm nhìn cô đầy âu yếm, trông dáng vẻ của cả hai chỉ ở đâu đó mười sáu mười bảy tuổi trẻ trung

"Gần chết đến nơi rồi mà vẫn còn tươi tắn được sao, Annie."

Cô bé chạy lên phía trước tên là Annie, cô sở hữu một mái tóc tomboy lộ ra phần gáy trắng nõn. Đôi mắt tỉnh táo ngước nhìn cậu nhóc vừa trêu chọc mình liền nở nụ cười hài lòng giải thích

"Ahaha! Ngài không thấy hãnh diện khi ta được giao nhiệm vụ này sao? Thế giới của ta còn sống hay sụp đổ đều có phần của chúng ta đấy~Ahaha! Thật vinh hạnh khi ta có thể cống hiến sự tồn tại của mình cho những người mình yêu quý."

Cậu nhìn đôi môi xinh xắn của Annie và gương mặt pha chút ngây thơ cùng chấp nhận của cô mà trìu chuộng, yêu mến

"Chưa kể, nhìn cảnh vật này mà xem~Đẹp hết sức! Bên ngoài làm gì có những sinh vật, thực vật và quan cảnh như vậy. Oh! Nhìn nhìn lũ côn trùng này kìa Nathar! Đó là hiện tượng bị lỗi hiển thị, thật kỳ diệu đúng không? Có nhiều giả thuyết rằng Vùng Tuyệt Đối thật chất là một lỗ hổng của vũ trụ giờ thì xem ra cái giả thuyết ấy chắc chắn là đúng. Hơn nữa nó còn có thể đến từ một vị học giả nào đó đầy quyền năng khi đã tìm hiểu được bí ẩn của Vùng Tuyệt Đối."

Annie chạm tay vào vệt nhiễu trên đầu của nó nhưng cánh tay của cô kế đến là cả trọng lượng cơ thể cô bị xoáy sâu rồi sụp đổ trước ánh mắt ngỡ ngàng của Nathar, nhìn dáng vẻ trước đó còn tươi tỉnh của cô khiến con tim cậu thắt chặt

"Không ổn rồi." Cậu lo lắng

Cậu biết hiện tượng vừa rồi là gì. Đó chính là việc bị ảnh hưởng bởi sự nghiền ép từ thực tại, cái vòng xoắn thực tại vừa gây lên Annie thật chất là một dạng spin, thay vì quy mô chỉ ở các hạt thì nay nó đã kéo giãn đến sự vật có kích thước, trọng lượng lớn và việc đó đã gây nên sụp đổ cấu trúc ở hiện thực mở rộng

"Đừng lo thế chứ Nathar~Đúng là sụp đổ sự tồn tại cũng nguy hiểm thật nhưng chúng ta vẫn được bảo hộ bởi thứ "Công Nghệ" kia mà."

"Công Nghệ" là thuật ngữ dùng trong chuyên ngành máy móc nhưng nền văn minh Sylas đã dùng cái tên đó để đặt cho một cổ máy có thể ngăn chặn sự sụp đổ của một loại tồn tại dựa trên việc nắm bắt cấu trúc mỏ neo hiện thực cùng với sự am hiểu về cá nhân hoặc đám đông nào đó để cổ máy tự suy ra cơ cấu trong thực tại có chứa Annie (phân bổ cấu trúc ra môi trường), việc phân chia năng lượng để bảo tồn một cá nhân là nhiệm vụ cổ máy phải thực hiện

"Đúng là chúng ta vẫn nằm trong vòng tròn bảo hộ của "Công Nghệ" nhưng em đừng chủ quan vì phạm vi của chiếc máy đó vẫn còn là một ẩn số. Phòng vẫn tốt hơn tránh nên xin em hãy coi trọng chính bản thân mình."

"Ưmmm..."

"!"

Annie đột ngột giật thót khi trông thấy hiện tượng chuyển màu từ xám sang hồng, tím và đỏ bao phủ khắp mạng lưới không gian. Điều đáng sợ chính là từ xa trồi lên hàng trăm thực thể cao cả ngàn mét và bọn chúng có đầy đủ hình dạng, kích thước

Từ thật Giả Kim của chủng Aparthai và nền văn minh Goblin, thánh tích mà cả hai mang theo là một dạng che dấu sự tồn tại trước các thực thể bên trong Vùng Tuyệt Đối. Do đó tuy chỉ cách nhau vài chục lớp thực tại nhưng nhiêu đó đã đủ để cả hai được an toàn

Ánh mắt Annie rực sáng, cô háo hức chỉ tay ra thung lũng phía trước

"Nhìn kìa nhìn kìa Nathar!"

Từng mảng địa chất nhô cao hàng trăm mét ra khỏi mặt đất ngay giây sau liền rơi xuống đổ ầm xuống đất, vừa sập đổ thì mọi thứ đều đâu ra đấy như chưa từng có hiện tượng nào xảy ra. Cô rung động khi chứng kiến nhiều hiện tượng mà cô chỉ thấy qua sách, cổ tự và nhiều hiện tượng thậm chí còn chưa được ghi vào các văn bản. Thích thú với trải nghiệm mới lạ, Annie mỉm cười :"Tehehe!" Đầy đáng yêu như một cô bé đang tuổi mới lớn trước niềm yêu thích khám phá vô tận

Cả hai là một trong các vĩ nhân của nền văn minh con người. Là các trụ cột của một Quốc Gia hay thậm chí là của Đế Quốc như Nathar, nhìn từ bề ngoài là mười bảy nhưng thực chất thì cả hai đã trên một trăm chín mươi ba tuổi. Cả đời họ chỉ theo đuổi tri thức cùng với khám phá của bản thân. Một tuổi đã biết đọc biết viết, hai tuổi đã có thể chạy nhảy và tinh luyện được Mana, hai tuổi rưỡi đã sử dụng thành thạo Ma pháp Sơ cấp, bốn tuổi đã có thể kiểm soát sự giao động trong lõi việc mà thậm chí thiên tài của Đế Quốc còn cần phải lên bảy và bồi dưỡng từ A đến Z. Nhưng để đạt được danh hiệu Ma pháp sư Tối Thượng thì bọn họ buộc phải loại bỏ kẻ đang nắm giữ danh hiệu đó, chính vì không muốn mất đi một trong năm chủ lực của thế giới nên không ai đụng chạm vào ai trừ khi vị Đại Ma pháp sư ấy phạm nhiều tội lỗi ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ số của Cây Thế Giới thì lúc đó mới có quyền năng cướp đoạt đi danh hiệu Ma pháp sư Tối Thượng

Chỉ với một chút thành tích như thế cũng đủ để cả thế giới công nhận Annie và Nathar là một trong các trụ cột của thế giới. Mặc dù mạnh mẽ là vậy, thông minh là vậy nhưng bản chất của họ vẫn chỉ là một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi, luôn tò mò trước mọi thứ và mong muốn tìm ra câu trả lời cho ngọn nguồn

"Nathar này. Tôi nghe nói khái niệm sụp đổ tồn tại rất đáng sợ, dù đã tìm hiểu qua hàng trăm nghìn cuốn sách nhưng tôi vẫn không hiểu trọng tâm của "sự sụp đổ"...? Thứ gì tác động lên nó hoặc bản chất của thứ gây nên sụp đổ ấy có giống như năng lượng bị phân tán do ngoại lực tác động hay vì các giải năng lượng đều riêng biệt nên khi ta bị sụp đổ tức cấu trúc nhận thức, sinh học của ta đã bị chuyển đổi và gây nên sụp đổ bởi sự chênh lệch ảnh hưởng tồn tại của bản thân lên hiện thực mở rộng hay không?"

Nathar từ tốn vuốt cằm nghĩ ngợi

"Có thể. Tôi từng nhiều lần nghiên cứu về năng lượng và cách hoạt động của chúng trong môi trường có điện tích và chân không nhưng đều không thể lý giải được hiện tượng sụp đổ có phải là do khuếch tán loãng mật độ hay còn nhân tố nào khác."

Cô đưa tay che môi cười tủm tỉm trong lúc nói :"Ehehe~Thế giới qủa thật rộng lớn. Càng hiểu biết ta lại càng cảm thấy mình thật nhỏ bé, những thành tựu trước đây trông như nó chỉ là một hạt cát vậy. Ôi không! Phải chăng đây chính là cảm giác siêu việt mà nhiều người thường hay nói đến~?"

Tự bản thân khâm phục mình xong, cô ngắm nhìn những lỗ đen trên bầu trời mặc cho ở đó cũng không phải là Điểm Kỳ Dị mà nói đúng hơn thì nó gần giống với một trạng thái kém cỏi của hố đen. Thay vì có khối lượng đến áp đảo và năng lượng đến vô hạn thì chiếc hố đen này dường như bị ngăn cách bởi lớp màn mỏng nào đó tách biệt với thế giới xung quanh nên mọi thứ vẫn được diễn ra vô cùng bình thường dù cho có sự xuất hiện của những lỗ đen to vài kilomet. Chỉ là với ảnh hưởng mạnh mẽ của nó lên hiện thực mở rộng nên vẫn còn tàn dư của lực hấp dẫn, tuy đã tách biệt nhưng tàn dư ấy đã khiến đất đá bị trôi nổi lên không trung tạo nên một bầu trời kinh hoàng của ngày tận thế

"Ngài chưa từng nói cho tôi biết đã từng có lần ngài cảm thấy lạc lõng (hối hận) trên đoạn đường tìm kiếm chưa? Nathar."

Cô mở tròn cặp mắt long lanh của mình hướng đến cậu khiến Nathar hiểu rõ cô thật sự có cảm giác thế nào, điều đó làm Nathar hơi chua sót

[Ra là...Em đã có ý định chết trong nhiệm vụ lần này phải không Annie...? Vì em không nghĩ mình có thể còn sống để khám phá tri thức nên dù sao cũng chết thì em không còn để ý đến tiểu tiết mà trực tiếp đào sâu con người của tôi hơn]

Nathar biết Annie thích cậu và cậu cũng vậy nhưng trong một mối quan hệ kỳ quái của cả hai khiến việc người nào tỏ tình trước đều rất khó xử

"Fufu~Cả tôi và em chưa bao giờ hối hận khi đi trên con đường tìm kiếm tri thức. Thú thật thì cả đời này tôi chỉ hối hận đúng hai lần, lần một là hối hận vì mình đã biết quá nhiều và sau đó tôi vô cùng hoảng sợ vì cứ nghĩ mình chẳng còn cái gì để nhét vào đầu, cho đến khi vô tình tìm ra các trạng thái lượng tử của hạt mở ra một bầu trời về cách quy luật được tạo ra. Từ lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mình còn quá kém cỏi để được gọi là vĩ nhân."

Cậu lặng lẽ nhìn cô bằng một sự đồng cảm xen lẫn hối tiếc

[Còn lần thứ hai là không thể kết hôn với em sớm hơn...]

Cô hơi cứng họng trước cách trả lời của Nathar, Annie nuốt cục nước bọt để lấy hơi và diễn trước mặt cậu ấy, che giấu đi sự sợ hãi trong lòng mình bằng nụ cười tươi rói

"Phải ha! Ngài nói đúng. Quả thật tôi đã cực kỳ sốc trước phát hiện ra một thế giới lượng tử. Giờ thì thật sảng khoái khi biết ngài vẫn luôn song hành cùng tôi trên con đường tri thức mà không hối hận."

[Tôi biết em làm thế chỉ để giấu đi sự lo lắng, Annie...Tính cách hay tâm lý của chúng ta đều như trẻ nhỏ, tuy có nhận thức cứng rắn nhưng chỉ cần thả lõng một chút thì ta sẽ được mọi người đánh giá như một đứa trẻ]

Nathar và Annie lần đầu gặp nhau ở độ tuổi mười sáu. Khi đó cả hai là một trong năm gương mặt sáng giá nhất của thế giới được cử đến ngôi trường giao thoa của đa vũ trụ, được chọn lọc từ hàng chục nghìn thiên tài và đa vũ trụ. Khi cả hai lần đầu gặp nhau, ai nấy đều chăm chăm vào sách vở nên chẳng quen biết gì, đến khi vào lớp học thì bọn họ mới nhận ra Annie và Nathar đều đến cùng một thế giới

Đối với bảy năm bên trong ngôi trường Homunculus nhưng thực chất đã là trôi qua ba mươi sáu năm ở bên ngoài. Quảng thời gian bảy năm bọn họ được xếp vào lớp B, được chỉ định vào một nhóm và luôn bên nhau hai tư trên bảy đủ để tình cảm chớm nở và được siết chặt thành cặp đôi không thể tách rời. Sau khi tốt nghiệp, cả hai lại tiếp tục thực hiện việc nghiên cứu để đạt thành quả là Ma pháp Thần tối thượng, một bước để bản thân vươn lên Bậc thầy Ma pháp sư hay còn gọi là Học Giả ở độ tuổi ba mươi

Cô nhìn ánh mắt hắn lộ vẻ bất an đành thở dài chóng nạnh, Annie nghiêng đầu lên phía trước để sự hiện diện của mình được người ấy chú tâm đến

"Hà...Nói nghe nè Nathar. Hãy tận hưởng chuyến hành trình này thay vì chỉ mãi chăm chăm vào tương lai u tối phía trước! Hà~"

Cô tiếp tục thở dài rồi quay đầu nhìn Nathar mãi ủ dột trước các quyết định khó hiểu của lãnh đạo phía trên khi cho bọn họ một con đường không thể có lối thoát

"Ngài không thấy trước giờ ta luôn bỏ qua rất nhiều thứ sao? Nhìn những sự đa dạng xung quanh xem~Ngài chắc chắn sẽ vô cùng hào hứng cho việc tìm hiểu ra cấu trúc của từng cá thể, tìm ra nguyên nhân cho loạt hiện tượng nhưng nếu ngài mãi chìm đắm vào sự lo lắng thì mọi thứ đối với ngài chỉ còn là một màu đen kịt."

Annie đăm chiêu trước toà tháp lơ lửng phía trước. Xung quanh nó là một màu sắc kinh hoàng của cam đậm và mùi gỉ sét, lượn lờ xung quanh một vùng không gian bị biến dạng và bẻ cong đến mức lực hấp dẫn ở nơi đó liên tục bị gia tăng và tăng tốc sự quay của nguyên tử đến chóng mặt, gây ảnh hưởng đến lực điện từ khiến ngay cả vật chất bé như Neutron cũng bị tác động mạnh dẫn đến phá vỡ liên kết với Proton. Bất cứ sinh vật sống nào bước chân vào đều trở thành các hạt cơ bản vì mất đi liên kết, tuy nhiên ngoại trừ vật chất bên ngoài tiến vào trong thì những toà lâu đài vẫn không hề bị gì toát lên vẻ hoang tàn, vắng vẻ

"Hmp...Có lẽ tôi nên thay đổi cách nhìn nhận vấn đề nhỉ? Haizzz, dù sao thì tôi cũng có tuổi nên hơn hết có lẽ tôi nên lạc quan và tận hưởng chúng..."

"Tehehe!"

Cô nở nụ cười tinh nghịch khi véo chiếc eo của Nathar

[Đúng là~Lớn tuổi rồi mà vẫn nghịch ngợm như trẻ con]

"Hửh! Kệ tôi!"

Cô hắng giọng nhưng đầy sự yêu thương về phía Nathar còn cậu thì cố tình để lộ ra suy nghĩ đó cho Annie đọc được khiến cô hơi đỏ mặt vì bị gọi là trẻ con