Lặng thinh mất ba giây, Hoắc Miên nói rành mạch từng chữ: "Tô Ngự, nếu tôi chết, xin hãy quên tôi đi."
"Cái gì?" Tô Ngự chỉ cảm thấy như bị điện giật, cả người không tài nào nhúc nhích nổi.
Nếu anh ta không nghe nhầm, thì vừa rồi anh ta nghe Hoắc Miên nói rằng: "Tô Ngự, nếu tôi chết, xin hãy quên tôi đi."
"Anh không nghe nhầm đâu, là vậy đó."
"Đang yên đang lành mà nói lời xui xẻo gì vậy chứ, ôi, thật đúng là… Tôi còn tưởng là yêu cầu gì. Thế này thì tính gì chứ? Không tính không tính, thu viên đạn lại đi… Suy nghĩ cho kĩ, nói cho em biết, trong biệt thự của ông đây có nhiều đồ quý hiếm lắm đó. Trân châu thời nhà Thanh, sứ Thanh Hoa thời nhà Minh, kiếm đồng thời Chiến Quốc, ngọc bội Tây Chu, cái gì cũng có… em có thể chọn bừa một cái cũng đỉnh hơn cái này."
Tô Ngự cho rằng Hoắc Miên nói đùa nên định trả viên đạn lại cho cô.
Nhưng Hoắc Miên không đưa tay ra nhận.
Cô nhìn Tô Ngự chằm chằm: "Đàn ông nói lời có giữ lời không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com