"Ừ… Có thời gian cảm thấy hứng thú với quá khứ của em." Tô Ngự thoải mái thừa nhận.
"Vậy nên mới đến A Tín để ăn mì?" Hoắc Miên hỏi.
"Đúng vậy… nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mì nhà đó ngon vậy sao? Sao tôi ăn lại chỉ thấy bình thường thôi nhỉ…" Tô Ngự vẫn muốn hỏi Hoắc Miên câu này, nhưng mãi không có cơ hội, lúc có cơ hội lại quên, hiếm khi hôm nay mới có dịp nhắc đến.
"Ai nói tôi ăn ở đó vì ngon."
"Ặc… vậy thì là sao?" Tô Ngự ngơ ngác hỏi.
"Vì rẻ đó, hai đồng một chén, bao nhiêu năm vẫn không tăng giá."
"Phì… em muốn sốc chết tôi à?" Tô Ngự cảm thấy mình đã bị con nhóc Hoắc Miên này lừa rồi.
Lúc trước, anh ta điều tra được là Hoắc Miên thích ăn mì ở quán đó, nên dẫn luôn cả Ngụy Liêu lẫn Đường Xuyên đến ăn.
Nói thật, anh ta cũng biết hương vị món mì ở đó bình thường thôi, không nghĩ là ngon đến mức nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com