"Ha ha ha… cậu Tô, bọn tôi chưa nói gì nhé!" Đường Xuyên cười sặc sụa.
"Đúng, bọn tôi không viết họ ký tên nên Tô gia à, cậu chớ dò số chỗ ngồi nhé*." Ngụy Liêu cũng phụ họa.
* Dò số chỗ ngồi là thành ngữ Trung Quốc, ví von những người không giữ được bình tĩnh, đối với sự điểm danh, phê phán vu vơ mà đã nhảy ra nhận là mình.
"Đừng giả vờ… Tôi còn không hiểu rõ tâm địa gian xảo của hai cậu à? Có điều các cậu cứ mặc sức nói đi, dù sao tôi cũng đã quen…" Tô Ngự nói xong, cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Chắc chắn Tô Ngự nhìn thấy cảnh Hoắc Miên ở cách đó không xa đang dựa vào vai Tần Sở, không biết đang cười nói gì.
Nhưng anh ta cũng không nói gì. Trong lòng cục cưng rất đau khổ, nên Ngụy Liêu và Đường Xuyên cũng không định trêu đùa nữa.
Bọn họ đều đau lòng cho Tô Ngự mười giây…
Mỗi lần vợ chồng Tần - Hoắc ngược FA thì bọn họ đều thấy buồn thay cho Tô Ngự…
Nhưng người ta yêu thương nhau thì đâu có tội gì…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com