"Đừng khách sáo… Tôi cũng chỉ tiện tay quay thôi…" Tống Dĩ Thi nói, trên mặt viết rõ rành rành hai chữ xấu hổ.
"Cô có thiên phú quay phim như vậy, thảo nào lại học vẽ. Nếu có thời gian thì tôi hẹn cô chụp giúp tôi một bộ ảnh chân dung được không?" Hoắc Miên vẫn tiếp tục cười tươi như hoa.
Tống Dĩ Thi: …
"Hở? Tôi có mười ba cửa hàng ngay mặt tiền của phố đi bộ, cô có muốn tôi để trống một cửa hàng để cho cô làm tiệm chụp ảnh không?"
Tống Dĩ Thi…
"Vợ… Chúng ta qua bên kia chụp ảnh với Rick đi." Tần Sở kéo tay Hoắc Miên, không để cô nói chuyện với Tống Dĩ Thi nữa.
"Cũng được… Vậy tôi và chồng tôi có việc đi trước nhé cô Tống."
Hoắc Miên khoát tay, kéo Tần Sở đi sang hướng khác.
Tống Dĩ Thi nhìn theo bóng lưng của Hoắc Miên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sao trước kia cô ta không phát hiện Hoắc Miên lại lợi hại đến vậy, quả thực mặt thì tươi cười nhưng lại có thể khiến người ta tức chết.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com