Lúc này anh ta mới hoàn hồn, cực kỳ xấu hổ, vội vàng lấy mười tờ một trăm tệ đặt lên bàn, "Không cần thối lại."
"Cảm ơn anh." Người phục vụ vui vẻ cầm tiền đi.
"Lát nữa em muốn đi đâu, tôi lái xe đưa em đi?" Tô Ngự chủ động nói.
"Không cần, tôi tự lái xe, tôi đến công ty tìm Tần Sở."
"À…"
"Ừ, vậy tôi đi trước đây, bye bye…" Hoắc Miên khoát tay bỏ đi.
"Hoắc Miên…"
"Sao vậy?" Hoắc Miên quay đầu.
"Nếu, tôi nói là nếu, thật sự đến lúc không thể làm gì khác nữa mà cần tiền, thì nhất định phải nói với tôi đấy… Tôi không dám nói có nhiều, nhưng tôi có thể kết hợp với ngân hàng của cha tôi, đưa em mười tỷ quay vốn là không thành vấn đề."
"Ừ, tôi biết rồi." Hoắc Miên gật đầu cười, sau đó ra ngoài lên chiếc R8, dứt khoát chạy đi.
Tô Ngự cất tờ chi phiếu một tỷ, sau đó khẽ thở dài, rồi cũng đi.
Tổng bộ tập đoàn GK.
Lúc Hoắc Miên vào phòng làm việc, Tần Sở vừa ăn cơm vừa nhìn máy tính, có vẻ đang làm việc.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com