webnovel

Chương 2

Bên trong căn nhà phủ một lớp bụi từ sự cố vỡ mái. Quang cảnh bừa bộn nhưng không còn thiệt hại nào khác.Sau khi quét dọn đống bụi, Dylan giúp tôi gỡ những nhánh cây rời xuống khỏi mái. Bây giờ một bên mái đã lõm, cái cây đổ thì vẫn ở đó.Cũng may căn nhà không hoàn toàn bị phá hủy.***********************Như thường lệ, tôi sẽ đem thảo dược đem bán ở chợ, tuy không kiếm được nhiều nhưng đủ để chi trả cho một bữa ăn nhỏ.Lần nào, tôi cũng tranh thủ ghé qua thư viện, vì không có điều kiện để tới học viện như các bạn đồng trang lứa nên mỗi khi có cơ hội, chiếc thư viện tồi tàn cuối làng là nơi duy nhất tôi có thể học thêm được những điều thú vị. Chủ yếu tôi sẽ đọc về các loại thảo dược. Thi thoảng tôi cũng kiếm được một vài cuốn sách lịch sử cổ xưa, về các pháp sư, về truyền thuyết Đôi Mắt Thất Lạc.Truyền thuyết về Đôi Mắt Thất Lạc là một truyền thuyết cổ xưa, nó cũng là khởi nguồn của cuộc chiến Bắc - Nam.Truyền thuyết kể về con rồng đầu tiên. Vào thuở sơ khai, khi trời và đất hình thành, loài rồng là loài thống trị, được biết tới là những sinh vật tàn bạo nhất. Sự tàn phá của chúng xuống nhân gian không hề có điểm dừng.Con rồng đầu tiên, một con rồng lớn hơn thảy, lớp vảy đỏ tươi màu máu, đôi mắt vàng kim của mặt trời, hơi thở của ngài nóng tới mức có thể làm tan chảy lớp đá cứng cỏi nhất. Không một sinh vật nào không nghe tới danh ngài. Cũng không một ai dám đứng lên thách thức. Nó đã từng là một vị vua đáng kính.Cho tới một ngày nọ, một con sói trắng với đôi mắt xanh lấp lánh như biển cả sâu thẳm xuất hiện, con rồng dữ tợn đem lòng yêu mến sinh vật nhỏ bé ấy.Họ rơi vào một câu chuyện tình yêu đẹp như một giấc mơ lạ mặc cho sự khác biệt về giống loài.Nhưng tình yêu nào đâu ở lại mãi, trong một đêm gió đông rít lạnh, tiếng thét vang trời của con rồng vọng lên đau đớn, đôi mắt của ngài đã bị khoét ra và con sói thì biến mất. Không một dấu vết, mùi hương sót lại.Con rồng điên cuồng, loạng choạng bò ra khỏi hang, ngài đi đứng một cách mất phương hướng vì tầm nhìn bị mất, trong cơn điên cuồng vì tức giận, ngài thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh. Một nửa khu rừng của phía Nam chìm trong biển lửa, giờ vẫn còn là tàn tích. Bởi nỗi đau bị phản bội, ngài đã khóc trong đau đớn tới chết đi, máu và lửa của ngài hòa làm một thành dòng sông đỏ vẫn còn chảy ở rìa khu rừng cháy xém.Truyền thuyết để lại một lời nguyền giáng xuống các thế hệ rồng sau này. Nguyền rủa rằng họ sẽ không bao giờ cảm nhận được hơi ấm trong trái tim mình, mãi mãi phải chịu một cơn buốt lạnh đau đớn trong ngàn năm.Tương truyền, nhân gian nợ nàng một ân huệ. Nhờ ơn con sói, sự tàn phá của loài rồng đã dần nguôi ngao theo thời gian.Cũng vì thế, Sói và Rồng đã luôn là kẻ thù của nhau, loài Rồng căm ghét chúng tôi, họ nghĩ rằng đâu đó trong mảnh đất miền Bắc này vẫn còn cất giữ đôi mắt bị thất lạc.Rồng đại diện cho lửa vĩnh hằng còn Sói đại diện cho băng vĩnh cửu. Chúng tôi là loài trái ngược.Những pháp sư thường được coi là những người xuất chúng có khả năng sử dụng pháp thuật. Có nhiều dạng pháp thuật giả như tấn công, phòng thủ, chữa lành và cả pháp thuật cấm. Đa số còn lại chỉ có khả năng biến thành hình dạng động vật. Các pháp sư được đào tạo tại học viện danh tiếng của thủ đô. Hiện nay họ là lực lượng mạnh nhất để đối phó với các con rồng, tấm khiên vững chãi cuối cùng của đế quốc. Nhưng theo thời gian, họ như đang biến mất dần.Tôi tiếp tục lạc mình trong những câu chuyện của xa xưa mãi cho tới khi mặt trời bắt đầu nép mình sau dãy núi.Hoàng hôn phủ xuống ngôi làng một ánh dịu nhẹ, khi những ánh đèn nhỏ thắp lên.Hôm nay tôi đã sử dụng số tiền ít ỏi kiếm được để mua một bánh mì và mứt, tôi muốn một thứ gì đó ngon hơn là những củ khoai tây hàng ngày.Con đường về nhà không mất nhiều thời gian. Một cảm giác ấm áp lạ thường nở rộ trong lòng tôi, nghĩ tới khuôn mặt mừng rỡ của Dylan khi biết rằng hôm nay nó sẽ được chiêu đãi một bữa ăn tử tế. Chúng tôi đã không có một bữa ăn trọn vẹn nào kể từ năm ngoái.Nhưng khi tiến gần hơn về phía căn nhà, tôi chợt nhận ra bên trong trống trơn không bóng người."Dylan? Thằng nhóc này lại đi đâu rồi?"Tôi đi quanh nhà. Cố gắng tìm xem thằng em ngỗ nghịch đang trốn ở đâu. Nó sẽ không thường ra ngoài sau bảy giờ tối, không phải nó sẽ đi mà không báo trước một câu.Ban tối là buổi khi ngôi làng chìm vào yên lặng nhiều hơn. Tuy những ánh đèn dọc đường làng vẫn lung linh, nhưng hầu như chẳng có hoạt động nào sôi nổi diễn ra. Mọi người đều đã về nhà quây quần bên gia đình, chỉ có tiếng tụ họp từ các quán rượu náo nức.Ba tiếng trôi quaCảm giác lo lắng bắt đầu ăn mòn tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé, tôi biết phải làm sao. Dylan là người thân còn lại duy nhất của tôi.Những lúc như thế này tôi thường nghĩ tới cha, ông luôn biết nên làm gì.Tôi đi quanh làng một vài vòng nữa, sự lo lắng bắt đầu tràn ngập tâm trí, cứ như thể Dylan đã mất tích không dấu vết.Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ con hẻm tối ở cuối làng. Tôi có chút ngập ngừng vì sợ nhưng quyết định ngó vào bên trong khi nhìn thấy Dylan đang co người ngồi trên mặt đất, những giọt nước mắt lăn trên đôi má ửng đỏ. Tôi chạy lại, quỳ xuống bên cậu."Dylan, em sao vậy?"Dylan khóc nức nở khi nhìn lên tôi. Quần áo nó lấm lem bụi đất, một vài vết xước nhỏ ở đầu gối, ở trán và má. Cứ như thể có ai đã đánh nó vậy. Tôi dìu nó dậy khi chợt nhận ra một chân của nó đang khập khiễng với cái đầu gối rỉ máu nhẹ."Chuyện gì đã xảy ra thế?"Những giọt nước mắt giàn giụa lăn xuống khuôn mặt lấm lem. Nó mếu máo, giọng như nghẹn lại."Chúng...chúng đánh em..."Tôi lấy vạt áo mình, lau đi nước mắt trên khuôn mặt lấm lem ấy."Em lại ăn trộm à?""Không...không phải. Mấy tên khốn khiếp, chúng đánh em..."Cổ họng tôi như nghẹn lại khi nghe nó nói. Lại là trò bắt nạt của lũ nhà giàu. Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Tệ hơn, lần này nó lại xảy tới với Dylan. Lũ công tước, quý tộc chết tiệt, và cả lũ trẻ mạnh thế hơn ở trong làng. Chúng luôn tìm cách ăn hiếp những người yếu thế.Có lẽ chúa thật sự ghét bọn tôi khi những bất hạnh và bất công này ập tới vô lý do."Em không nên ra ngoài mà không nói với chị một lời nào như thế...em biết ở bên ngoài nguy hiểm tới nhường nào mà. Mọi chuyện đã có thể trở nên tệ hơn"Tôi quỳ xuống và vòng tay ôm lấy cơ thể run rẩy nhỏ bé của nó. Nhẹ nhàng vuốt dọc lưng, tôi cố gắng trấn an nó."Em muốn nó là một bất ngờ dành cho chị...""Bất ngờ?"Nó rút từ trong túi ra một chiếc vòng cổ nhỏ có mặt dây chuyền hình giọt nước được chạm khắc bằng đá lapis lazuli. Bề mặt đá lấp lánh một màu xanh trong trẻo của đại dương, càng lộng lẫy hơn khi được ánh trăng trắng chiếu rọi."...chúc mừng sinh nhật...""Cho chị à?...Em lấy ở đâu vậy? Và bằng cách nào?..."Nó ngồi thẳng dậy, lau nước mắt nhẹ sụt sịt."Em đã tiết kiệm...Nó không đắt lắm đâu. Em cũng mua một chiếc bánh nướng nhỏ nữa...nhưng..."Giờ thì tôi hiểu tại sao dạo gần đây, nó luôn ra ngoài vào ban tối, để rồi trở lại khi đã muộn về đêm. Nó đã chạy việc vặt và tiết kiệm tiền cả năm trời, chỉ để mua cho tôi một thứ gì đó tử tế. Nước mắt dâng lên trong khóe mắt khi tôi nghĩ về những nỗ lực của thằng bé, một đứa trẻ với lòng trắc ẩn vô bờ bến. Dù chỉ là một món đồ nhỏ bé và đơn giản, nhưng nó vẫn vô cùng quý giá đối với tôi."...Chị không biết nên cảm ơn thế nào mới đủ nữa...Nó thật đẹp""Em mừng vì chị vui. Em biết rằng đã có những vất vả và chị luôn một mình cố gắng giải quyết chúng. Cảm ơn chị, vì đã luôn cố gắng""Chị sẽ luôn nỗ lực. Vì chúng ta"Ngay cả khi không ai chúc mừng sinh nhật tôi, Dylan vẫn trân trọng điều đó. Nó không bao giờ quên, ngay cả khi tôi ngừng bận tâm đến việc tổ chức sinh nhật của mình.Những cử chỉ nhỏ bé và đơn giản này sưởi ấm trái tim tôi trong những ngày đông lạnh giá của vùng đất này. Tôi thực sự biết ơn.Sau khi trở về nhà, tôi dìu Dylan lên phòng, để cậu ngồi trên giường. Tôi cẩn thận lau qua những vết thương còn mới trước khi bắt đầu băng bó chúng."Chúng ta hết thuốc sát trùng và băng gạc rồi...chị sẽ đi mua, em nghỉ ngơi đi"Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi nằm xuống giường.Trong làng chỉ có duy nhất một bệnh xá. Oliva là chủ nhân của nơi này. Chị ấy là một người hiền lành và tốt bụng. Oliva đã từng tới học viện rồi quay về để giúp đỡ dân làng vì thiếu hụt những người có khả năng chữa bệnh. Đối với tôi, chị ấy là một thần tượng, một người tôi muốn hướng tới sau này.Tôi gõ nhẹ cánh cửa gỗ của bệnh xá."Chị Oliva...chị có ở đây không?"Cánh cửa bật mở, Oliva trong bộ thường phục của mình, ánh đèn mờ từ lò sưởi và mùi thuốc còn vương trên quần áo chị."Lia, có chuyện gì vậy?""Em...em cần băng gạc và thuốc sát trùng"Chị không nói gì nhiều sau đó. Bởi lẽ chị đã quen với việc tôi hay chạy tới đây xin thuốc thang.Tôi nhớ lần đầu gặp Oliva. Lúc ấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ nhỏ đang ngồi bên bờ kênh khóc lóc vì bị bắt nạt bởi đám nhóc trong làng. Chị đã đem tôi về bệnh xá và mủi lòng chữa trị giúp mà chẳng đòi lại gì.Tôi ước mình có thể làm nhiều hơn chỉ là một con nhóc ăn xin.Oliva đi ra từ trong phòng thuốc, cầm trên tay một cuộn băng gạc mới và một lọ thuốc sát trùng nhỏ."Của em đây""...Em...em sẽ trả tiền cho chị sau ạ..."Chị nhẹ lắc đầu."Không cần đâu. Giúp đỡ người khác là việc đương nhiên mà"Tôi lặng lẽ gật đầu rồi ra về.Tôi đâu phải kiểu người vô tư, thành thật mà nói tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng và thảm hại.Khi về tới nhà, Dylan đã chìm vào giấc ngủ, quên đi nỗi đau và muộn phiền trong chốc lát. Tôi khẽ ngồi bên lề giường, nắm nhẹ tay cậu rồi khẽ khàng điều trị vết thương.Dylan cựa quậy, nó nhăn mặt nhẹ khi cảm nhận sự nóng rát của thuốc sát trùng ngấm qua vết thương hở nhưng không lên tiếng than phiền. Nó đã quen với việc này, một lần rồi nhiều lần, chẳng còn gì là to tát.Xong xuôi, tôi quay về phòng mình. Tràn ngập trong bộn bề suy nghĩ, lương thực lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thốn, tiền kiếm được thì càng ngày ít dần. Cứ đà này, việc bán thảo dược đơn thuần sẽ không giúp chị em chúng tôi trụ được mãi.Phải tìm cách khác, nhưng có cách nào chứ. Chẳng ai sẽ nhận những đứa trẻ con làm việc với một cái giá hời. Sẽ có những ngày, thậm chí chẳng kiếm nổi cái ăn, tôi đã quen với việc luôn phải cúi đầu ăn xin từng miếng sống. Cùng đường, chúng tôi sẽ phải vào trại trẻ mồ côi, bỏ lại căn nhà và tài sản nơi đây.Tôi không muốn thế.Mắt tôi đảo quanh phòng một vòng, tuyệt vọng tìm kiếm một tia hi vọng. Chỉ dừng lại ở sự xuất hiện của những cây anh túc trên bàn cạnh chiếc đèn cũ. Mấy ngày trước tôi đã hái được chúng ở cạnh chiếc hồ nhỏ trong rừng thông.Cây anh túc là một loại thảo dược đặc biệt bị cấm trong đế quốc. Không ai rõ về tác hại của nó nhưng cây anh túc vẫn được bán trên thị trường một cách bất hợp pháp với giá cắt cổ ở chợ đen của thủ đô.Cây anh túc thường được sử dụng để điều chế độc dược. Chưa có nghiên cứu nào thật sự ghi chép đầy đủ về nó. Chỉ biết rằng cây anh túc thường rất hiếm hoi. Có nhiều loại khác nhau, càng hiếm thì giá bán càng cao.Có lẽ thực sự không còn cách nào khác.