Nghe thấy câu nói này, Lãnh Nhược Băng không thể nói gì được nữa, đúng vậy, Lôi Liệt đã biết chuyện Phỉ Nhi mất tích thì làm sao có thể yên tâm dưỡng bệnh được chứ? Ngày nào con bé chưa về thì ngày đó trái tim Lôi Liệt không thể bình tâm trở lại.
Dù là anh ta có làm được không thì chí ít anh ta cũng đã tận tâm tận lực tìm kiếm, nếu như bắt anh ấy không làm gì thì chắc chắn anh ta sẽ oán trách bản thân mình.
"Mẹ, thực ra chuyện này rất đơn giản, mẹ cũng hiểu mà, chỉ cần quan tâm thì trái tim sẽ rối bời." Dạ Diễm nói một cách chân thành: "Con biết con là như vậy đúng là tự ý quyết định, nhưng suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, có những lúc không phải vì mẹ muốn tốt cho anh ấy là được mà phải xem xem anh ấy thực sự muốn gì?"
"Con nói đúng…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com