webnovel

Chương 1 : Sông Trắng

Cơ ngơi nhà Butt nằm gần bờ sông Xanh, dòng sông bao đời gắn liền với đời sống dân Mantia. Ba đời nhà Butt đều sống ở đây, cụ ông Jelaniel, là một người lính xứ Bavaro, sau khi chiến tranh năm 700 vừa khép lại, ông cùng vợ mình bỏ trốn sang Judite, đến sông Xanh và an cư lạc nghiệp tại đây. Ông đến đây với địa danh của một người ngoại lai, một kẻ ngoại đạo, luôn luôn bị đối xử tệ bạc và dần dần, Jelaniel trở nên gầy gò, mái tóc đen dài điểm chút bạc trên đỉnh kéo dài qua hốc mũi. Cặp áo dài không rửa bốc mùi kéo lệt sệt qua từng ngõ ngách trong làng, ông và vợ hằng ngày ru rú trong căn nhà sập xệ sát sông Xanh, lâu lâu mới ra ngoài vài lần. Bà vợ Jelaniel là người Bavaro, mặt mũi ra sao không ai biết, người bà ta gầy còm, dặt dẹo, lưng hơi còng xuống, mấy cái móng tay vàng khè lên trông rất ghê rợn, có cảm tưởng rằng mụ ta đi lên từ lòng biển đi lên. Ai nấy đều sợ hãi mỗi khi mụ ta trừng cặp mắt khô khốc và trợn tròn của mụ mỗi khi đi qua con ngõ.

Dân làng sông Xanh ai nấy đều ghê rợn cái gia đình quái quỷ và ghê tởm đó. Thậm chí, một vài ả trong vùng còn cho rằng mụ vợ Jelaniel là một mụ ác quỷ, cũng có người cho rằng thực chất mụ ta từng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng sau khi chiến tranh năm 700, mụ ta đã dính bệnh và trở nên điên loạn, mất trí như vậy. Còn có ý kiến cho rằng, Jelaniel từ xưa đã là một con người đẹp trai và tài giỏi, tháo vát. Trong lúc ở ngoài biên giới chiến trận, anh đã ở lại một quán trọ ven đường và có quen một người con gái, anh ta đã hứa sẽ đem cô gái về làm vợ, chứng minh lời hứa và tình yêu trước dòng sông Xanh thiêng liêng, nhưng cô gái ấy đã bị cưỡng hiếp bởi mấy tên du ô trong vùng, quá tức giận, anh vác súng đi giết sạch đám du ô đó và đem cô gái về Judite. Còn về phần cô gái, cô đã trở nên điên loạn và quái gở, cô ta đã bắt đầu hành hạ bản thân và đi ăn chuột chết và giòi bọ. Nhưng ghê gớm và đáng sợ nhất chính là khi họ cho rằng cô ta là một mụ phù thủy đáng sợ, và ngay đêm hôm đó. Lão đạo khu của lưu vực sông Xanh đã cùng với vài người đàn ông đến thẳng nhà của Jelaniel, trong căn nhà tồi tàn, sập xệ, bốc mùi ẩm ướt và có vài con chuột chạy ra, bên sân vườn, áo quần đều đang được phơi nhưng mùi rác vẫn bốc lên nồng nặc. Cả căn nhà của Jelaniel như toát lên một vẻ đáng sợ và kì bí, làm cho bất kì ai cũng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Đám người bước vào căn nhà, gõ cửa, từ trong nhà chạy ra một người đàn ông gầy gò, yếu đuối, mặt nhợt nhạt. Đó chính là Jelaniel, ông ta bất ngờ trước đám người man rợ mà không hề biết rằng số phận của mình rồi sẽ bị đổi thay vào ngày hôm nay, và cũng từ ngày hôm nay, tương lai dòng họ ông sẽ được tiếp nối.

"Ô các ông! Quý hóa quá, sao các ông lại đến đây vào giờ này, vào lúc này. Chẳng lẽ có chuyện gì cấp bách sao? Hay là do nhà tôi bẩn thỉu quá, nếu như vậy thật thì cho tôi xin lỗi, nhà tôi hết tiền mua xà phòng giặt mất rồi. Mong các ông lượng thứ cho, còn thú thật tiền thuế ruộng đất thì bây giờ tôi chưa có, ruộng tôi dạo này chán lắm, vẫn chưa bán được hết số gạo trong bì cũ. Mong các ông ngàn lần tha lỗi"

Ông ta tuôn ra một tràng từ dài đằng đẵng, luôn mồm không ngừng xin lỗi, chắc có vẻ cuộc đời cơ cực và xô đẩy ông tham gia chiến trận, đã biến người đàn ông can trường mạnh mẽ ngày nào, giờ chỉ là một cái xác khô đét luôn mồm xin lỗi. Đám người kia thấy chạnh lòng về những gì định nghĩ và định làm, họ thương ông, quý ông vì cả đời ông luôn nỗ lực cố gắng vì quê hương, vì sông Xanh và vì gia đình. Nhưng lòng ích kỉ lại đẩy bản thân họ lên trên, lão đạo khu cũng có gia đình, cũng có người thân yêu, những người khác cũng vậy, và họ nhận ra nếu chuyện này không kết thúc sớm thì chính họ sẽ là ngưòi phải chịu hậu quả.

"Ôi Jelaniel! Ôi người bạn đáng yêu tội nghiệp của tôi ơi, anh đã không còn là Jelaniel ngày nào mà chúng tôi còn biết mữa. Anh đã thay đổi rồi, anh đã trở nên yếu đuối và nhu nhược, anh về đây đem bao phiền toái cho chúng tôi cùng với cái thứ quỷ dị trong nhà của anh. Thôi, anh hãy yên nghỉ đi, mong rằng kiếp sau anh xứng đáng với tình yêu bao là của chúa, còn bây giờ, chúng tôi còn có việc cần làm."

Hai gã đàn ông to lớn giữ lấy tay của Jelaniel, đấm cho ông một quả đau điếng, làm ông xây xẩm mặt mày, sau đó lại hai tên loi choi nhảy vào cầm hai cái cuốc bổ vào thân người đàn ông ốm yếu, số còn lại chạy vào trong nhà, tất cả đều ngớ người ra khi thấy mụ già đang mang bụng bầu to tướng, hai hàm răng vàng của mụ nhe ra, thét lên một tiếng chói tai, mụ quẳng, mụ ném tất cả những gì trong tay vào đám người ấy. Mụ la hét, nguyền rủa họ bằng thứ tiếng kì dị của một con vật, rồi con vật đó bị ghìm lại, ăn vạn cú đấm đá của những người đàn ông to cao vào mặt vào ngực, duy chỉ có bụng bầu thì họ kiên quyết không đánh. Sau một hồi vật lộn, thì cơ thể mụ ta cũng mềm nhũn ra, cái bụng eo óp lại, từ chỗ đũng vãy ướt có một sinh vật nhỏ bé run rẩy và khóc thét lên trước sự ra đời của nó. Vậy là Panteley Butt, con trai của Jelaniel Butt, đã ra đời, và sau này, Panteley sẽ là cha của Thomas Butt, một người con đáng mến của sông Xanh, của Judite...