Điềm Tâm vốn mặc váy cổ chữ V, hiện tại chiếc váy ướt đẫm ấy lại phác hoạ ra vóc dáng yểu điệu của cô.
Quan trọng nhất là, hiện tại Điềm Tâm nằm trên người Trì Nguyên Dã, cổ áo chữ V khoét sâu làm nổi bật lên vùng mềm mại như ẩn như hiện trước ngực cô…
Tư thế mập mờ, nữ trên nam dưới như vậy, cả người Điềm Tâm đều cảm nhận được Trì Nguyên Dã.
Người kia cũng kinh ngạc, cứ thế mà ôm lấy cô, cậu rũ mắt, vừa nhìn đã thấy cảnh xuân trước ngực cô, chúng nổi bật trong không gian khép kín thế này, trong nháy mắt cả người cậu dần dần nóng lên.
Hầu kết trên cổ Trì Nguyên Dã chuyển động lên xuống, cậu hơi hé môi, giọng nói quyến rũ khàn khàn, "Con nhóc tiểu học…"
Điềm Tâm muốn hỏng mất!
Ôi trời ơi, sao không khí càng ngày càng xấu hổ vậy?
Cô hoảng hốt bối rối bò dậy khỏi người Trì Nguyên Dã, tay chân không biết đặt vào đâu đứng ở bên cạnh bồn tắm, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, "Tôi, tôi không cố ý."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com