"Tôi không sao…" Điềm Tâm vô thức muốn rút chân về.
"Đừng cử động!" Giọng Trì Nguyên Dã có phần cứng rắn, cậu khôi phục lại dáng vẻ đã nói là làm, không ai bì nổi thường ngày.
Cậu có thể để mặc những chuyện khác, nhưng cơ thể bị thương thì tuyệt đối không thể tùy ý.
Mắt cá chân Điềm Tâm không có gì đáng lo ngại, chỉ hơi sưng đỏ mà thôi, Trì Nguyên Dã xoay người đi vào trong phòng tắm, đổ đầy nước vào bồn tắm rồi quay lại bế cô đi vào trong.
Điềm Tâm ngồi trên thành bồn tắm, ngâm chân mình vào làn nước lạnh, cảm nhận hơi lạnh vô cùng thoải mái.
Vết sưng đỏ cũng dần dần tiêu biến.
Phù…
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tắm cũng không lớn, Trì Nguyên Dã với Điềm Tâm chen chúc bên trong, có lẽ do hoàn cảnh khép kín nên không khí mang theo vẻ mê người không nói rõ được.
"À, cảm ơn anh, anh có thể về phòng của mình rồi, còn lại tôi tự làm được…" Điềm Tâm không được tự nhiên mở miệng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com