Đại Ngưu rất tin tưởng lão già râu bạc trong thức hải của mình. Hắn vẫn luôn vững chí rằng đây là cơ duyên của hắn. Có một đại tu sĩ từng trải qua vô số năm tháng đang nghỉ lại trong thức hải của hắn, cùng tiến cùng lui với hắn.
Thảo nào Bách Hủy lại chắc chắn rằng hắn có thể trở thành đại tu sĩ, thì ra hết thảy đều là định mệnh an bài.
"... Nghĩ cách gì đó, dẫn ma quân một mình đến đây, sau đó ngươi nhào đến ôm chặt lấy nó. Chuyện còn lại ngươi đừng để ý, ta sẽ giúp ngươi bắt nó lại." Lão già râu bạc kia tỉ mỉ dặn dò Đại Ngưu.
Đại Ngưu gật gật đầu, ánh mắt lóe lên một chút khát máu. Hắn tin tưởng lời của lão già râu bạc, biết lão sẽ không gạt hắn. Xông lên ôm lấy ma quân không khó, khó là làm thế nào dẫn một con ma quân đơn độc đi ra.
Đại Ngưu nhoài người trên mặt sau của tảng đá, cẩn thận quan sát đám người đang chạy trốn tán loạn, theo dõi một nữ tu xinh đẹp, dường như là một tán tu, không môn không phái, tu vi cũng chỉ vừa mới là Luyện Khí trung kỳ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com