webnovel

Giấc Mộng

"Không!!!"

Helaena hét lên từ giấc ngủ, gần như ngay lập tức một thị nữ đã đẩy cửa xông vào. Giọng điệu lo lắng, cô ta hỏi:

"Người không sao chứ Công chúa."

Helaena lắc đầu - "Ta không sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Người thị nữ nấn ná thêm một chốc rồi cũng nhấc gót, trước khi đóng cửa còn không quên nói - "Nếu có gì Công chúa hãy gọi, tôi luôn ở bên ngoài."

Helaena khẽ gật đầu trước khi thả mình lại xuống giường. Đưa tay vuốt đám tóc bết rít lại vì mồ hôi, cô nhớ lại giấc chiêm bao vừa rồi. Nó mới chân thật và khủng khiếp làm sao. cô có ba đứa con, hai trai một gái, một đứa con trai bị chặt đầu ngay trước mắt cô, đứa còn lại bị xé xác trong đám tranh chấp, đứa con gái và cả chính cô đều rơi từ những tòa tháp cao vút của Xích Thành.

Helaena thừa nhận bản thân rất hay mơ, nhưng chỉ là những giấc mơ lung tung, rời rạc và khó hiểu. Đây là lần đầu tiên cô có một giấc mơ rõ ràng như vậy nhưng nó chỉ đem đến những thứ mới kinh khủng làm sao.

Helaena lắc đầu, cô không nghĩ nữa. cô phải ngủ lại ngay bây giờ để sáng mai là buổi sáng tươi tỉnh nhất đời cô. Vì, không biết tại sao, nhưng cuối cùng người chị cả của cô, Rhaenyra, cũng quyết định trở về Vương đô cùng gia đình sau hằng năm trời lẩn tránh tại Dragon's Stone.

"Cũng phải thôi, ở đây chẳng có gì dành cho chị ấy và gia đình chị ấy ngoài những lời đàm tiếu và những ánh mắt săm soi." - Helaena thầm nghĩ khi mẹ cô, Alicent kể về việc Rhaenyra bỏ Vương đô.

Khác với thái độ thù địch của mẹ và hai người anh em, mối quan hệ giữa Helaena và Rhaenyra khá tốt.

"Cô em gái ngọt ngào của ta."

Rhaenyra hay gọi cô như vậy từ lúc cô bẽn lẽn đến đặt một quả trứng của Dreamfyre, con rồng màu lam tuyệt đẹp của cô, vào củi của Jacaerys.

À phải rồi, Jacaerys. Halaena bất giác tủm tỉm cười rồi giấu khuôn mặt ửng đỏ của mình vào gối.

"Cậu ta bây giờ trông thế nào nhỉ?"

Halaena cố gắng nhắm mặt lại để tưởng tượng xem, cậu trai sổ sữa với đôi má phúng phính, mái tóc nâu xoăn, đôi mắt màu hạt dẻ cùng cái mũi tẹt ấy giờ đã thành như thế nào. Helaena cứ nghĩ, nghĩ mãi cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay.

~***~

"Ôi, Công chúa mau dậy đi."

Helaena khẽ nhăn mặt vì theo sau tiếng gọi của Dyana là ánh cô chói chang rọi thẳng vào mặt cô khi những tấm rèm được kéo lại. Khi Helaena còn đang lơ mơ thì Dyana đã gấp gáp tiến lại, khẩn trương nói:

"Chúng ta trễ rồi, xe của Công chúa Rhaenyra đã vào Xích Thành gần nửa giờ trước rồi."

Câu nói ấy của Dyana như một gáo nước lạnh tạt vào Helaena, cô gần như tỉnh táo ngay lập tức, liền đứng phắt dậy:

"Sao em không gọi ta sớm hơn."

"Em đã gọi Công chúa rồi ấy chứ." - Dyana khổ sở nói.

Helaena không buồn phản ứng, cô với tay lấy chiếc váy vàng đã chuẩn bị trước. Đây là chiếc váy của Rhaenyra từng mặc, tặng lại cho cô để...quen mùi rồng khi Helaena bắt đầu tập cưỡi Dreamfyre.

"Giờ chị ấy đi đâu rồi?" - Helaena hỏi.

"Công chúa cùng với Hoàng thân đang ở phòng bệ hạ."

Nhìn thấy nét mặt Helaena hơi chùn xuống, Dyana khúc khích nói tiếp - "Nhưng hai Công tử nhà Velaryon thì đang ở sân tập."

Helaena liền cười - "Vậy ta nên để cha cùng chị Rhaenyra có không gian riêng để tâm sự nhỉ."

Dyana đang giúp Helaena mặc váy thì sực nhớ việc mà thị nữ trực đêm qua báo lại nên liền nói:

"Em nghe con bé trực đêm qua nói Công chúa gặp ác mộng, người không sao chứ?"

Helaena lắc đầu - "Không sao."

Đoạn cô đi nhanh qua bàn trang điểm chỉnh lại tóc rồi với lấy sợi dây chuyền vàng được điểm suýt bằng những con bướm chạm bằng pha lê.

Helaena đi ra cửa thì chợt quay lại nhìn Dyana - "Ngươi ở lại." - Rồi đánh mắt về phía phòng Alicent, nói tiếp - "Mẹ ta ấy."

Dyana phì cười - "Em biết rồi."

~***~

Helaena bước quanh mặt tường trên sân tập, vừa đi vừa chăm chú tìm kiếm hình ảnh lùn lùn béo béo trong trí nhớ của cô. Nhưng đáp lại cô chỉ là một đám đực rựa đang tụm lại hò hét ỏm tỏi. Không nói cũng biết bọn họ đang xem em trai Aemond của cô tập luyện với Criston Cole. Thật đáng chán làm sao, đám người này khác chi đám côn trùng bò loạn xạ của cô nuôi chứ. Chí ít đám nhệ với bọ ấy còn yên tĩnh hơn.

Helaena đang mải mê tìm kiếm thì va phải 'cái gì đó' khiến cô ngã lăn ra. Định hình lại thì đó là một cậu trai, người cũng đang lồm cồm bò dậy để tiến đến đỡ cô.

"Cô không sao chứ?" - Cậu ta hỏi.

Thoáng chốc ánh mắt hai người chạm nhau, Helaena nghe như tiếng ồn ào bên dưới sân tập bay biến đâu mất. Trước cậu trai kia cất lời kéo cô về thực tại:

"Người là Helaena đúng chứ?"

"Phải." - Helaena gật đầu - "Cậu là..."

Cậu ta mỉm cười, dang hai tay ra - "Là Jace đây mà, người không nhận ra ta sao?"

Thấy Helaena cứ ngơ ra đó, nụ cười của Jacaerys cũng dần cứng lại - "Người không nhận ra ta thật sao?"

Helaena gật đầu theo bản năng. Ôi Bảy vị thần ơi, thằng nhóc mủm mỉm với đôi má phính chỉ đứng đến vai cô đâu mất rồi. Làm sao cô nhận ra được khi cậu trai đứng trước mặt cao hơn cô hẳn một cái đầu, cái mặt sổ sữa giờ đây hằn lên những góc cạnh thanh tuấn, đặc biệt là cái mũi tẹt giờ đây mới cao và thẳng tắp làm sao. Nhưng may sao vẫn là đôi mắt ấy, đôi mắt hạt dẻ sáng rực đang nhìn vào cô hệt như năm nào.

Helaena lắp bắp hỏi lại - "Là Jace, Jace thật sao?"

Jacaerys gật đầu chắc nịt - "Người không nhận ra ta làm ta buồn đấy. Trong khi ta vừa nhìn đã biết người."

Helaena hơi thẳng cổ lên, nói - "Đâu trách ta được, nhìn cậu...khác quá."

Jacaerys chống tay lên tường thành, cậu hơi khom người xuống để tầm mắt hai người ngang nhau - "Ta không nhớ người thích những chỗ thế này. Sao vậy, người đổi sở thích à?"

"Không phải." - Giọng Helaena có chút khẩn trương.

"Vậy đến xem em trai người luyện tập à? Chà, một chiến binh cừ khôi đấy." - Jacaerys cười nói trong lúc hất cằm về chỗ sân nơi Aemond đang quần thảo với Cole.

"Thằng nhóc đó có gì đáng xem chớ." - Helaena lầm bầm trong miệng.

"Hửm. Người nói gì cơ?"

Helaena vội lắc đầu - "Không, không gì cả."

Đoạn cô đánh mắt nhìn quanh chỗ Jacaerys - "Ta nghe báo anh em hai người đi chung, vậy Luke đâu?"

Nhắc đến đây nụ cười trên môi Jacaerys tắt vụt, giọng cậu trầm đi - "Vậy là người không biết tại sao chúng tôi phải về Vương đô à?"

Helaena, một lần nữa, lại lắc đầu nhưng lần đầy lại mang theo chút gì đó xa xăm nơi ánh mắt - "Ta không thường được cho biết những việc như thế này."

Jacaerys đứng thẳng dậy, hít một hơi sâu - "Vậy cũng tốt."

Hai người lại chìm vào im lặng cho đến khi cái gì đó lóe lên trong đầu Jacaerys khiến cậu chàng xoay hẳn người về phía Helaena, chậm rãi nói - "Lúc nãy tôi nghe người bảo người được bẩm báo rằng hai anh em tôi ở đây. Vậy người đến tận chỗ này để tìm...chúng tôi à?"

Mắt Helaena trố lên, cô mơ hồ cảm nhận đám lông mao trên mặt dựng đứng.

"Không có." - Helaena vội vàng phản bác.

Jacaerys nở nụ cười, và thề có chư thần, Helaena đã thấy chút gì đó đểu cáng của ông chú Daemon trong đó.

"Không phải thật sao?"

"Đã bảo...đã bảo là không phải."

Đột nhiên Jacaerys chụp lấy bàn tay Helaena, vuốt nhẹ quanh phần móng tay - "Người vẫn còn thói quen tự cào da quanh móng tay như vầy sao. Người đến tìm anh em bọn tôi mà bị thương quay về thì không hay đâu."

Trước hành động dịu dàng ấy, Helaena cũng có phần xuôi xuống nhưng nhanh chống nổi đóa lên khi nghe ra cái ác ý trong đấy - "Ta bảo rồi, ta đâu phải đến tìm cậu."

Jacaerys vờ nhún vai - "Thì tôi bảo người đến tìm đâu nào."

Nói rồi cậu ta khùng khục cười.

"Ta bảo không phải, không được cười." - Vừa nói Helaena vừa "đấm" vào vai cậu ta mấy cái mà không hay chính cô cũng đã cười tự lúc nào.

Vừa văn lúc ấy Aemond thành công hạ Criston Cole, đang ngửa mặt đón nhận sự tán dương như mọi khi chứng kiến tất cả. Đột nhiên Aemond cảm thấy, đám người xung quanh ồn ào làm sao và có cái gì đó bóp lấy cổ họng cậu ta còn chặt hơn cách cậu ta đang nắm chặt thanh kiếm trong tay.

-Còn tiếp-