Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Anh chăm chú nhìn Cố Niệm Chi.
Hình như vẫn còn một chút giấm, nhưng vẻ giễu cợt hờ hững kia đã khiến cho bình giấm này hơi loãng đi một chút, không còn giữ được nồng độ như anh hy vọng...
Cố Niệm Chi vốn không muốn nói tới vấn đề này trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, tránh để anh nghĩ cô đang ghen. Nhưng suy đi tính lại, nếu vẫn không nhắc gì đến nó, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng cô rất để ý đến chuyện đó, nó chính là ngọn cỏ cuối cùng khiến cõi lòng cô tan nát, quyết định chia tay với anh, vì sao lại phải xem như ngọn cỏ này không tồn tại? Tại sao lại phải chịu đựng một mình như vậy?
Chịu đựng đến mức nội thương cũng không có ai quan tâm...
Vì vậy cô dứt khoát nói ra.
Mọi thứ khi ấy vẫn rõ mồn một như đang hiển hiện trước mắt, mỗi lần nhớ lại là mỗi lần trái tim cô có thêm một vết cứa.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者