Lúc chạng vạng tối, Ôn Thủ Ức lái xe tới đón bọn họ đi ăn cơm.
Âm Thế Hùng không đi, anh ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với giảng viên và bạn học của Cố Niệm Chi. Anh ta lấy cớ đi gặp bạn bè để Cố Niệm Chi đi cùng với Hoàng sư huynh.
Lúc ngồi vào trong xe, Ôn Thủ Ức có lòng hỏi một tiếng: "Niệm Chi, người giám hộ của em đâu? Gọi anh ấy đi cùng đi."
"Không được rồi, anh ấy cũng đang bận. Vừa đến nước Mỹ bạn bè đã gọi tới tấp, được chào đón hơn tôi nhiều." Cố Niệm Chi nhoẻn miệng mỉm cười, đặt hộp quà tặng mà mình mang theo xuống dưới chân.
Hoàng sư huynh nhìn thấy mới vỗ vào đầu nói: "Ôi thôi chết! Anh quên mang quà đi rồi, đợi anh một chút được không, anh đi lên lấy?"
Ôn Thủ Ức đã khởi động xe, "Không cần đâu, đi ăn cơm trước đã. Chuyện quà cáp để tính sau đi."
Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh ngồi ở hàng ghế sau, thích thú quan sát cảnh vật mùa hè ở vùng ngoại ô Boston.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者