webnovel

Chapter 2

Sau khi ở khán đài về, Lani nhận được cuộc gọi từ Manny, nói với cô rằng cuộc hẹn sẽ được tiếp tục vào bất cứ lúc nào cô rảnh. 

Đi ngoài đường, Lani cực kỳ cảnh giác. Cô không muốn gặp lại ông già Norrell, ông ta khiến cô rất bất an. Những điều Norrell nói không có chút thực tế nào để cô tin, giống như một ông lão trốn viện tâm thần biết làm ảo thuật vậy. Hay một tên trộm giỏi ảo thuật đang cố lừa cô với ý định xấu. 

Tới nhà, cô như bị mất hồn, cô liên tục lẩm bẩm từ "symhgast" mọi lúc mọi nơi. Cô tìm nó trên mạng, nhưng không cho ra kết quả nào đủ thuyết phục cô. Duy chỉ có một kết quả tìm kiếm nằm trong mục bị Hội Đồng America quản lý Google cảnh báo. 

Lani nhấp vào nó, cô nhấp thêm vài cái cảnh báo nữa. Và cái kết quả này có nguồn từ England, tuy tất cả những gì có trong nguồn này không hoàn toàn khiến cô tin. Chúng chỉ nảy thêm những câu hỏi trong đầu cô. 

"Symhgast là truyền thuyết từ England, về các pháp sư Symhgast với năng lực họ lấy từ thiên nhiên."

Chỉ như vậy, còn lại trống không. 

Câu hỏi của cô, là những pháp sư đó là ai, những nguyên liệu thiên nhiên họ lấy là gì. 

Trong bữa tối, Lani nhìn ba cô đang lật giở những trang thành tích mới cứng từ những cuộc thi boxing kid của Lani. Anh mỉm cười và vỗ tay khi xem xong, nói:

"Lainey, con tuyệt quá, con giỏi hơn ba đấy!" 

"Cảm ơn ba!" Lani nói, "Mà ba biết Symhgast là gì không?" 

Nghe đến Symhgast, Marty liền buông cuốn thành tích xuống. Không khí trở nên trầm hơn bao giờ hết. Bethany để lọ muối xuống, nói:

"Con yêu, con nghe từ đó ở đâu vậy?"

Lani nhún vai nói:

"Từ một ông già tên là Norrell!" 

Marty đằng hắng, anh ra hiệu với Bethany bằng mắt, với ý rằng "Đừng cho Lani biết quá nhiều!". Anh nói:

"Lani, Symhgast là những người thuộc cộng đồng pháp sư chủ yếu ở England. Và họ có rất nhiều cộng đồng khác nằm rải rác ở các nơi trên thế giới!" 

Marty đứng dậy và đi tới cửa sổ, anh nhìn xuống đường phía dưới. Không có gì ngoài màn đêm, những toà nhà mang vẻ cổ kính và hai hàng xe bên hai đường.

Anh trở lại bàn ăn, nói:

"Norrell cũng là một pháp sư, con đã gặp ông ta chưa?" 

Lani gật đầu, nói:

"Con gặp rồi!" 

"Norrell là trợ thủ tuyệt vời của ba, ba và ông ấy đã tạm biệt nhau ở London. Nếu ông ấy tới tận đây, hẳn là có chuyện!" Marty dịu giọng nói, nhưng không giấu nổi sự nghẹn ngào. 

"Ông Norrell cũng bảo là tới đây xin sự trợ giúp của con..."

Lani không nói hết câu, cô nhớ ra một điều, nói:

"Nhưng con đâu có... và chuyện ba nói là thật, ý con là... chuyện ông Norrell nói?" 

Bethany đập nhẹ tay lên trán, cô cảm thấy Marty đã cho con mình biết nhiều hơn quy định. Cô nói:

"Lainey, có lẽ con sẽ phải dành ra chút thời gian vào buổi tối để chúng ta kể chuyện cho con nghe rồi!" 

"Phải, một câu chuyện dài trước khi ngủ, con đã làm xong bài tập chưa đấy?" Marty nói. 

Lani đặt nĩa ăn gọn trên đĩa, nói:

"Con đã làm xong trước ba giờ chiều rồi!" 

"Tuyệt, giờ hãy ra phòng khách đợi, ba và mẹ con sẽ ra ngay!" Marty nói rồi mỉm cười nhìn Lani ra khỏi bếp.

Khi con gái đã đi khuất và chắc một điều rằng cô bé sẽ không nghe thấy. Bethany nổi đoá với Marty, cô kìm giọng của mình xuống, nói:

"Lúc Lani mới sinh, em đã nói với anh thế nào?" Bethany nắm chặt thìa chĩa về Marty, nói:

"Chuyện về chúng ta không thể để Lani biết được, và rằng anh muốn con bé sống một cuộc sống bình thường!" Cô nghiến chặt răng: "Không phép phù thủy, không năng lực siêu nhiên, không Symhgast!" 

Marty thở dài, anh ngồi xuống ghế. Anh đang nghĩ ra một câu chuyện khác để kể cho Lani. 

"Chuyện này không hẳn là từ Norrell!" Bethany dịu cơn giận xuống, cô tựa vào bàn bếp, nói:

"Phải có chuyện, thì một người như ông ấy mới tới đây!" 

"Hãy ra phòng khách và kể chuyện cho con bé đi, Norrell sẽ không đợi lâu đâu!" Marty nói, anh đứng dậy và tới tủ đựng trà. Pha ra ba tách trà với đường ngọt đặc quánh. Anh hoà thêm một chút thứ bột từ Lavender và chút dầu hoa hồng. Hai thứ anh kịp lấy về từ London. 

Anh bưng khay trà ra phòng khách, đặt xuống bàn. Lani đang đọc sách, cô đọc cuốn "Notes From Ghost" nhưng không hoàn toàn chú ý vào những trang sách. 

Marty bưng một tách đưa cho Lani, biểu cô uống thử rồi anh cũng uống một ngụm. Anh cười khi thấy biểu cảm của Lani sau khi uống xong. Cô nhăn mặt, đặt tách trà xuống rồi chép miệng. Vị của món trà này rất lạ, cô chưa nếm bao giờ. Nó có vị ngọt lịm, không ngọt lâu và sau đó là đắng, thêm chút hương bạc hà và cuối cùng là một vị ngọt nơi cổ họng của hoa hồng. 

"Đó là trà mà bất cứ Symhgast nào cũng từng uống!" Bethany nói, cô ngồi xuống và uống trà. 

"Và nó có thể hỗ trợ cho năng lực của con!" Marty nháy mắt với Lani, anh đã uống gần nửa tách, Lani nói:

"Và câu chuyện là gì, ông Norrell là ai?" 

Marty đằng hắng, giọng của anh trầm hẳn đi, hơi khàn và anh bắt đầu kể:

"Vào thời kỳ Vương Quốc Anh còn đang trong chiến tranh với Đức. Các ông cha của ba còn đang bận đi đánh đuổi bọn Đức, thì bọn họ nghe một tin rằng từ phía xa, rất xa với nước Anh, đám thợ săn mang trong mình sự khao khát giết chóc và năng lực khác thường đang bắt đầu săn lùng các Symhgast!" 

Marty nhấp trà, anh mỉm cười nhìn Lani đang co gối lên và ngả lưng ra ghế, anh kể tiếp:

"Chúng được gọi là 'Kẻ săn linh hồn', một cái tên dài dòng và dễ gây nhầm lẫn, nên bọn ba đã gọi chúng là Enaid Diafol. Một lũ người với vẻ ngoài nhợt nhạt không có sức sống, đôi mắt trong suốt đến mức con chỉ có thể thấy mỗi đồng tử đen thẳm của chúng. Chúng rất cao, cao hơn ba rất nhiều, và chúng ghen tị với các Symhgast vì chúng ta có năng lực tự nhiên, còn chúng thì không!" 

Marty ngưng một lúc, Bethany nối tiếp:

"Và khi nghe tin đó, các ông cha của ba và mẹ con đã rút về nơi tập hợp hội đồng các Symhgast, trong thầm lặng. Họ lên kế hoạch để đối phó với lũ Enaid Diafol, chúng không vô hình trong mắt người thường, chúng rất gây chú ý nếu đứng giữa một đám đông. Đó là lý do cho việc chúng hay hoạt động vào ban đêm. Enaid Diafol do quân đoàn chống Symhgast phái đến, và đến một thời điểm xưa hơn nữa, chúng phản lại và tự đi theo đường riêng. Chúng chọn các Symhgast, con mồi của hội Wablod!" 

Marty đứng dậy, anh đi tới giá sách đối diện sofa, quỳ xuống lôi trong gầm tủ đầy bụi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Chiếc hộp dính mạng nhện, bụi phủ dày quanh hộp. Marty đập hai tay vào nhau để sạch bụi, anh cầm chiếc hộp đi tới sofa. 

Sau khi lau sạch nó bằng khăn giấy, anh mở nó. Lani quan sát từ nãy tới giờ, bên trong hộp là một tập ảnh cũ khá dày. Cô có thể thấy những vết cong do ẩm ướt mà khô lại trên mép những tấm ảnh. Hay những vết cháy sém có thể là do xem ảnh dưới ngọn nến, lửa sém qua tạo thành một vệt đen như vậy. 

Marty cầm tấm ảnh đầu tiên lên, xem qua nó rồi mỉm cười đưa cho Lani. 

Cô nhận lấy tấm ảnh, một tấm trắng đen chụp một nhóm tám người mặc cổ phục Anh đang đứng trước một chiếc ghế dài. Họ đều có chung một ánh nhìn rất quỷ quái hướng về phía máy ảnh. 

"Đó là những người phụ nữ trong hội Wablod, họ từng là Symhgast, từng có năng lực dị thường!" Marty nói, anh đưa thêm cho Lani một tấm ảnh nữa. 

Tấm ảnh chụp hai người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên hai chiếc ghế có vẻ là vàng hay bằng thứ gì đó quý giá của thời xưa. Họ đều mặc một bộ váy đen phồng dài giống nhau. Cổ áo đăng ten bốn lớp dày, đội mũ rộng vành đen có lông vũ ở trên. Đeo găng đen, và họ rất đẹp. Một vẻ đẹp kiểu xưa cũ, kiểu cổ điển.

"Họ là hai vị hội trưởng Symhgast tuyệt nhất, bên trái là cô Nym, bên phải là cô Ragriet!" Bethany chỉ vào hai người phụ nữ trong ảnh. 

Lani khá thích những bức ảnh mang tính cổ xưa như thế này. Đây là những bức ảnh rất hiếm hoi chụp ba hội lớn nhất, Symhgast, Wablod và hội Enaid Diafol cũng không nhỏ nhắn gì. 

Marty trao lại chiếc hộp ảnh cho Lani, anh nói cô có thể giữ nó làm của riêng, mỗi bức ảnh đều có câu chuyện của nó. 

"Câu chuyện hôm nay đến đây thôi, con mang chiếc hộp lên phòng của mình, xem nó và ngày mai ba mẹ sẽ kể tiếp cho con!" Marty mỉm cười nói. Lani nhận chiếc hộp rồi cô lên phòng mình. Ngồi xuống giường và bắt đầu xem ảnh. 

Có tổng cộng ba mươi ba tấm ảnh, đều rất cũ, giòn và đôi tấm khá mờ. Trong một tấm khiến cô chú ý nhất, không quá cũ và là ảnh màu. Chụp hai người đàn ông và hai người phụ nữ đứng trước đồng hồ Big Ben London. 

Lani nhìn kỹ, hai người đàn ông rõ ràng là ba cô và ông Norrell. Ông Norrell với mái tóc kiểu quý tộc Anh Quốc xưa, bạc trắng và hơi rối. Marty với diện mạo khá hiện đại, Lani nghĩ có thể tấm ảnh chỉ được chụp vào thời điểm trước khi cô sinh ra. 

Hai người phụ nữ là Bethany, mẹ cô và người còn lại lạ mặt, Lani không nhận ra đây là ai trong số những người cô đã từng gặp.

Xem thêm vài bức nữa, cuối cùng Lani ngủ quên với vài tấm ảnh còn cầm trên tay. Chiếc hộp cô để chênh vênh trên mép giường đã rơi xuống sàn, ảnh bên trong rơi ra. 

///

Lani tiếp tục buổi gặp mặt với Manny vào hôm sau. Anh không hỏi cô về chuyện lão Norrell, và cô cũng không kể gì về những điều cô biết về Symhgast. 

Manny nhìn cô đang chuẩn bị giấy tờ và máy ghi âm. Anh khẽ cắn môi, Lani nhìn lại anh, nói:

"Anh có nhớ vụ hôm trước không, vụ anh bị bật ngã ra đất ấy!" 

Manny hơi mỉm cười, anh định không nói nhưng cuối cùng, anh mở lời:

"Tất nhiên là nhớ!" 

Lani ngạc nhiên, cô khẽ chửi thề trong lòng, cô tự hỏi tại sao anh ta vẫn còn nhớ những chuyện hôm đó. Lão Norrell đã nói các Symhgast đều có thể xoá một phần ký ức của người khác. Cô đưa tay lên môi, nói:

"Nhưng ông ấy nói người khác sẽ không nhớ gì hết!" 

Manny ngả lưng ra ghế, anh nhướn mày nhìn cô với một vẻ trêu chọc. Lani bực bội nhìn lại, cô cảm thấy mình bị lôi ra đùa giỡn, nói:

"Hay thật, giờ anh đang trêu tôi đấy à?" 

Manny tì tay lên bàn, nói:

"Không ai trêu cô cả, cô gái ạ. Tôi chưa sẵn sàng thì ông ấy đã tới rồi!" Anh nhìn ra ngoài cửa tiệm rồi quay lại nhìn Lani, "Chúng ta tiếp tục buổi phỏng vấn chứ?" 

Lani mím môi gật đầu, cô cảm thấy hơi bất lực. Manny vẫn giữ một vẻ đùa giỡn nhìn cô sau cặp kính gọng đen, môi nở một nụ cười mỉm khó đoán. 

Trước khi Lani bật ghi âm lên, Manny nói với giọng điệu của một nhân vật trong phim, rất kịch. 

"Lani ạ, buổi phỏng vấn này sẽ cực kỳ nhàm chán, nhưng không sao, chúng ta nên kết thúc nó sớm!"

Lani nhíu mày, cô bật ghi âm, và giữ một giọng nói bình thản để sự bực bội của mình không bùng phát.

"Xin chào, vị đạo diễn Manny Pollard. Anh có thể nói về những tác phẩm của anh không, về việc anh làm việc với các nghệ sĩ, hay cách anh đối xử với những 'tay dưới' của mình!" 

"Ồ," Manny bắt đầu thích thú, "Tất nhiên là có, câu hỏi hay đấy. Sao nhỉ, chúng ta có thể bàn tới một tác phẩm mà tôi, cũng như rất nhiều người khác, cả 'tay dưới', như cô nói, là bộ 'Hide'."

Lani thấy anh ta không hề trả lời một cách nghiêm túc, nhưng cũng vì câu hỏi của cô quá chung chung, anh ta hẳn không nắm rõ được. Manny nói tiếp:

"Tôi đối xử với các 'tay dưới' theo tâm trạng, Lani ạ. Nếu tôi vui vẻ, họ cũng sẽ vui vẻ. Nếu tôi bực bội, họ sẽ phải nép lại để tôi không bùng nổ. Nếu tôi buồn bã, họ sẽ rất khó xử!" 

"Nếu 'Hide' không được nhiều người đón nhận," Lani bắt đầu khiêu khích Manny, "Thì anh và cast của anh hẳn buồn lắm, và điều đó khiến họ khó xử chứ?"

"Một câu hỏi tốt, một câu trả lời ẩn sau một câu hỏi. Và tất nhiên, họ không khó xử. Họ suy sụp không," Manny mỉm cười, "Có, họ suy sụp. Họ còn vui sau sự suy sụp đó, nhưng tiếc lại không như cô nói, 'Hide' rất được đón nhận!"

Lani im lặng, cô uống một hơi hết cốc coffee, nói:

"Cảm ơn, anh có những câu trả lời rất tuyệt, buổi phỏng vấn của chúng ta kết thúc ở đây!" 

Cô tắt ghi âm, cất đồ vào balo rồi đan các ngón tay vào nhau để trên bàn, cô muốn hỏi Manny một điều trước khi ra về. 

"Tại sao anh biết Norrell?" 

Manny nhún vai, đáp:

"Norrell, một cái tên mà khắp nước Mỹ này ai cũng có thể sở hữu, cô muốn nói tới ai?"

Lani nắm chặt tay lại, nói:

"Norrell, lão dùng siêu năng lực hất anh ra đất!" 

"Lão đó là pháp sư, đơn giản!" 

Lani đứng lên và lấy balo của mình, cô đi thẳng ra cửa, Manny nhìn cô đi khuất khỏi tiệm, anh nghĩ trong đầu rằng anh không phải là đối tượng để kể cho cô ấy tất cả. Sẽ có ai đó nói cho cô những điều cô cần biết. 

///

Lani bước vào nhà, bên trong im ắng lạ thường. Cô nhăn mặt bịt mũi lại, một thứ mùi kỳ dị bốc lên khi cô đi vào phòng khách. Cô bật đèn lên, mọi thứ trong nhà được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp quá mức. 

Điều này nảy sinh sự nghi ngờ trong cô, cô biết rõ cách ba mẹ mình sinh hoạt. Họ không bao giờ dọn dẹp gọn ghẽ tới mức những chiếc khăn lau được gấp vuông mép y hệt một khối vuông để trên ghế như vậy. Và họ không dịch chuyển một thứ gì trong phòng ngủ của cô ra ngoài khi cô chưa đồng ý. 

Chiếc laptop của cô, vài lá thư của cô và đặc biệt là chiếc hộp gỗ đựng ảnh, giờ đang đặt trên bàn, ảnh bên trong xếp gọn để trong đó. 

"Ba! Mẹ! Hai người đâu rồi?" 

Lani lớn giọng gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Cô thận trọng vào phòng ngủ, bên trong không có ai. 

Lani nhanh chóng lấy trong hộc tủ khoá kín ra một khẩu súng lục. Cô đã được ba dạy súng từ lúc mười năm tuổi.

Hai tay cầm súng, cô đi thật khẽ ra ngoài, nhìn ngó xung quanh nhà. 

Lani nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phòng tắm, cô nghe đâu thấy một tiếng chửi thề của một người đàn ông khẽ vang lên. 

Cô đến phòng tắm, phòng đóng cửa, đèn bên trong bật sáng. Lani thấy có ai đó đi lại bên trong. 

Khi cô đang đấu tranh với quyết định xông vào hay bỏ đi, thì một bàn tay đeo găng da bịt lấy miệng cô từ phía sau và lôi cô ra phòng khách. 

Cô giãy dụa để thoát ra, tay nắm chặt súng nhưng cô gần như quên sự hiện diện của nó. 

"Ai đó" ấn vai cô cho cô ngồi xuống sàn, họ ngồi sau một cái ghế sofa.

Khi đã bình tĩnh lại, Lani nhận ra người trước mặt cô là Norrell. 

Ông khẽ suỵt cô im lặng, hai người lắng nghe những âm thanh của kẻ lạ mặt trong phòng tắm. 

Norrell chỉ tay về phía công tắc đèn, lập tức toàn bộ đèn trong phòng khách, gồm đèn trần và đèn trùm, đồng loạt tắt phụt. 

Âm thanh duy nhất là tiếng xả nước, tiếng cán dao đập vào nhau, tiếng dậm giày và tiếng chửi rủa khe khẽ. 

Norrell áp hai tay của ông lên vai Lani, cô hơi đẩy ra nhưng khi cảm thấy ông ta không có ý gì hại cô, trong đầu cô vang lên một giọng nói, trầm, khẽ và rất quen thuộc. 

Giọng của ba cô, giọng nói có thể khiến cô từ một tâm lý rất hoảng loạn thành một tâm lý bình thản và tĩnh lặng. 

"Lainey, hiện tại ba và mẹ con không có ở nhà, ba đã nhờ ông Norrell đến đón con. Ba hiểu con sẽ rất tức giận khi mối nguy cận kề mà ba mẹ lại không có mặt. Nhưng ba tin là con sẽ bùng nổ khả năng trong con. Bây giờ, hãy nghe theo Norrell, ông ấy là một người rất tuyệt đấy. Lũ Enaid Diafol chết bẹp dưới chân ông ấy rất nhiều đấy, ba mẹ sẽ đợi ở London, Norrell sẽ đưa con tới đó!" 

Giọng nói của Marty chìm dần, chìm dần và Lani cũng nhắm mắt lại. Cô không còn biết gì nữa, những gì cô còn biết được chỉ là một âm vang trong lòng của một cái chuông khổng lồ mà cô không thấy bao giờ. Một âm vang nơi vô vọng, nơi tâm trí sâu thẳm mà cô không muốn hoà với nó chút nào. 

Norrell đã hoàn toàn đưa cô ra khỏi căn chung cư một cách thầm lặng. Ông đưa cô bé đến một đài phun nước trong công viên, để Lani nằm lên chỗ ngồi và ông ngồi cạnh đó. 

Norrell lấy trong túi ra một chiếc hộp sắt nhỏ. Mở hộp, bên trong là những chiếc ống nhỏ đựng một thứ chất lỏng màu tím sáng. Ông cẩn thận lấy lên một chiếc ống, giơ lên ngang tầm mắt và nhìn nó. 

Thứ chất lỏng này chảy dàn trong ống, phát sáng đậm nhạt theo từng lần ông nghiêng ống. 

Xem xét xong, Norrell cất lại ống vào hộp và để hộp vào túi. Ông đặt tay lên vai Lani vẫn đang nửa bất tỉnh, nửa ngủ mê, truyền cho cô một nguồn Adrenaline dồi dào nào đó. Cô bật dậy, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. 

Norrell bình thản nhìn Lani, cho cô một câu chào rồi lấy thuốc ra hút. 

Lani xuống khỏi chỗ ngồi, cô đứng dậy, lấy sức nắm lấy cổ áo của Norrell. 

Hành động ấy không có ý xấu, cô đang rất hoang mang, cô nói:

"Ba mẹ tôi đâu rồi, họ đâu rồi?" 

Norrell tách những ngón tay của Lani ra khỏi cổ áo mình, nói:

"Ba mẹ cô ở London, không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng tới đó!" 

Lani vò tóc, cô vẫn còn cảm thấy choáng đầu. Mọi thứ cô muốn bây giờ là ba mẹ cô, cô muốn thấy họ.

"Vậy thì đi luôn bây giờ đi!" Lani bực bội nói, cô nhìn Norrell bằng ánh mắt mở to hơi hoang dại. 

Norrell lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng, hơi cũ rồi giơ lên ngang tầm mắt. 

"Chuyến tàu từ New York tới London sẽ bắt đầu vào ngày mai, giờ chính xác là..." 

"Sao không đi máy bay?" Lani cắt ngang. 

Norrell cất đồng hồ vào túi, nói:

"Đi máy bay cũng được, tôi đã không nghĩ ra đấy!" 

Lani đảo mắt, cô thừa biết Norrell đang đánh lảng để khỏi phải đi thứ gì khác ngoài tàu hoả, cách di chuyển cũ rích mà ông ta có thể nghĩ ra. 

"Ông có giấy tờ tùy thân không?" Lani hỏi Norrell, cô đút hai tay vào túi quần. 

Norrell đứng dậy, nhả khói thuốc, nói:

"Tôi là con người của quá khứ, Lani. Giấy tờ tùy thân là một thứ xa lạ đối với tôi!" 

Lani vỗ tay lên trán, cô thật sự bất lực, cô lớn giọng:

"Thế làm thế nào ông đi từ London tới đây?"

"Tàu hoả! Tôi chỉ biết đi kiểu đó, nếu không thì cô kiếm một cái xe đi rồi tôi sẽ đưa cô tới tận London!" Norrell cũng lớn giọng, ông thực sự bực bội. 

"Này, đừng nói kiểu rũ bỏ trách nhiệm như thế, ba mẹ tôi nhờ ông đưa tôi tới London đấy nhé!" 

Norrell nói qua hai hàm răng nghiến chặt:

"Đồ cứng đầu!" 

Ông lấy trong túi áo rộng quá khổ của mình ra một dụng cụ nhìn giống một chiếc la bàn. Màu vàng ngả nâu, mặt kính bên trên phủ một lớp bột huỳnh quang mờ. Bên dưới mặt kính là hai chiếc mũi tên màu đồng nằm ở hai hướng Đông và Tây. 

Dưới hai chiếc mũi tên là một dạng thu nhỏ của hằng hà sa số vũ trụ. Chúng di chuyển, chầm chậm như những chòm sao xoay quanh thiên hà. 

Lani nhìn Norrell đang chăm chú vào chiếc la bàn, cô đi tới để xem đó là thứ gì. 

"La bàn?" Lani hỏi, sự cộc lốc trong lời nói của cô khiến Norrell thoáng ngạc nhiên, ông nói:

"Không phải la bàn! Đây là thiết bị xoay chuyển thời gian!" 

"Ừ thì xoay chuyển thời gian, và nó dùng để làm gì?" Lani tiếp tục, cô nhíu mày khi "vũ trụ" trong chiếc la bàn phát sáng một ánh sáng như vụ nổ big bang. 

Norrell mỉm cười khi thấy điều đó, ông cẩn thận cất nó vào túi, nói:

"Giờ cô có đi tàu hoả không, đến đó tôi sẽ kể cho cô mọi chuyện!" 

Lani gật đầu, rồi cô đi theo sau Norrell một cách im lặng và ngoan ngoãn.