Có lẽ họ thất vọng về tôi lắm.
-Phá nó đi.
Khi đã bình tĩnh bố tôi lạnh lùng thốt ra những lời tàn nhẫn đó, ông bảo tôi còn cả một chặng đường dài trước mắt, không thể để cái thai đó hủy hoại tương lai của mình.
Phá thai? Liệu có phải phá cái thai này đi tôi sẽ được sống tiếp đúng không? Tôi lặng người đi khi nhận ra mình đã suy nghĩ đến một điều vô cùng kinh khủng như thế vì dẫu sao đó cũng là sinh mệnh kết tinh của tôi và người ấy.
Dẫu rằng cái đó chưa chắc sinh ra đã là một con người.
-Chi Tâm! Chi Tâm! Dậy đi em
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng Minh Tuấn gọi tôi, khi tỉnh dậy tôi thấy mình vẫn nằm trên giường, đối diện tôi là Minh Tuấn. Sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây mà không phải trong giấc mơ? Hắn đứng lặng yên nhìn tôi chăm chú với cái ánh mắt đầy sủng nịnh rồi dịu dàng nói:
-Lại đây, anh cho em xem món quà anh tặng cho em.
Hắn mở cửa, sộc vào mũi tôi là một mùi tanh nồng như mùi máu. Tôi nhíu mày, cố nén sự buồn nôn đang dâng trào trong cuốn họng bước ra.
Sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến cả đời này của tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được. X.á.c của cha mẹ tôi đang treo lơ lửng trong phòng khác, n.ộ.i t.ạ.n.g bên trong bị ai đó lôi hết một nửa ra ngoài, đến cả khuôn mặt cũng bị r.ạ.c.h n.á.t đến không còn nguyên vẹn.
Họ đã c.h.ế.t, hơn nữa là c.h.ế.t vô cùng thảm.
Hắn ôm tôi từ phía sau, đặt bàn tay ở cái bụng hơi nhô cao của tôi, xoa đều:
-Kể từ hôm nay sẽ không có ai có thể chia cắt được chúng ta, em nhỉ?
Hắn ta…đã g.i.ế.t c.h.ế.t cha mẹ tôi.
...