"Không chịu nói phải không? Được!" Dáng vẻ Cảnh Y Nhân hoàn toàn không hề gấp gáp, cô kéo một cái ghế trống ra ngồi trước mặt tổng giám đốc Lưu.
Đôi chân gợi cảm bắt chéo giấu dưới bàn, khoanh tay trước ngực, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm tổng giám đốc Lưu. Tư thế này của cô rất giống tên lưu manh đang chặn đường mấy cô gái.
"Lý Đồng cho ông bao nhiêu lợi ích mà ông giúp cô ta giữ bí mật như vậy? Người đàn ông của Cảnh Y Nhân tôi đây mà đám súc sinh các người dám có ý đồ à?"
"…" Cảnh Y Nhân vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều giật nảy mình, lúc này họ mới biết "chính thất" đến bắt gian đây mà.
Chuyện như vậy bọn họ không nên tham gia vào thì tốt hơn, có người đã đứng dậy rút áo sau lưng ghế chuẩn bị lẳng lặng rút lui.
Nhưng người đó vừa mới đi đến cửa thì nghe một tiếng gió "vút" một cái bay qua tai, một cái dĩa găm lên cửa rung bần bật.
Ông ta giật mình lùi lại, mặt mũi trắng bệch.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者