"Đau lắm đúng không, cầu xin ta đi, có lẽ tâm trạng ta tốt hơn thì sẽ tha cho ngươi một mạng đấy." Mạc Ngạn Hồng giẫm đi giẫm lại vào vai Mạc Ngạn Hồng, vừa cười khẩy vừa nói tiếp.
"Mạc Ngạn Hồng, ỷ đông hiếp yếu thì có gì hay ho chứ, có bản lĩnh thì ngươi một chọi một với ta đi." Mộc Thành đau đến thấu tim, nhưng vẫn không hề cầu xin, đôi mắt hắn ta trợn trừng, nói với Mạc Ngạn Hồng.
Thấy Mộc Thành đã bị thương tới nông nỗi này mà vẫn cứng đầu như vậy, chẳng những không cầu xin tha mạng mà còn khiêu chiến với hắn ta, Mạc Ngạn Hồng cảm thấy cực kì mất thể diện.
"Sao thế, ta đã bị thương đến mức này mà ngươi vẫn không dám ứng chiến sao, phì, đồ thỏ đế!" Mộc Thành nhổ ra một ngụm máu, sau đó lớn tiếng mắng.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者