Thiết Minh Tiêu nhìn sắc trời nói:" Cũng đã trễ lắm rồi, chúng ta mau đi ăn gì đó đi. Chắc đệ cũng đói lắm rồi nhỉ?"
Đương Minh Chu cười nhìn y nói"vâng" một tiếng, Thiết Minh Tiêu xoa đầu hắn rồi nắm lấy bàn tay hắn dẫn hắn đi xuống lầu. Y vừa bước xuống liền nghe thấy tiếng Trương Huyền, y đảo mắt xung quanh thì nhìn thấy Trương Huyền cách y chỉ mấy bước. Y nắm tay Đương Minh Chu đi đến chỗ Trương Huyền, thấy Dương Bạch cũng ngồi ở đó.
Y ngồi đối diện hai người, Đương Minh Chu thì ngồi bên cạnh y. Y hỏi:"Sao rồi. Có tin tức gì không?"
Dương Bạch lắc đầu đáp:"Vẫn không có tin tức gì về yêu quái."
Thiết Minh Tiêu liền thở dài. Đúng lúc này tiểu nhị đi đến bàn bọn họ cất tiếng:"Các vị muốn gọi món gì?"
Thiết Minh Tiêu nhìn hai người đối diện hỏi:"Hai người ăn gì?"
Trương Huyền nói:"Cho ta cái màn thuần là được."
Dương Bạch nói:"Ta cũng như đại sư huynh."
Thiết Minh Tiêu liền quay sang hỏi Đương Minh Chu:"Đệ ăn cái gì?"
Đương Minh Chu đáp:"Ta ăn gì cũng được."
Thiết Minh Tiêu nói với tiểu nhị rằng:"Cho bốn cái màn thầu, bốn tô hoành thánh."
Tiểu nhị nghe xong nói:"Các vị ngồi đợi chút, thức ăn sẽ có ngay."
Trương Huyền cau mày nhìn y, Thiết Minh Tiêu biết hắn muốn nói gì liền cất tiếng giải thích:"Hai người cũng đã mệt rồi, ăn chỉ cái màn thầu thì sao no. Đúng lúc đánh nhau với yêu quái thì sẽ không có sức đánh đâu."
Lúc này, chân mày của Trương Huyền mới giãn ra, hắn biết y lo cho hắn và Dương Bạch nhưng bản thân y, y lại không lo lắng. Hắn thật hết cách với y.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Hắn đặt thức ăn xuống vừa làm vừa nói:"Mời các vị."
Hắn đang định rời đi thì Thiết Minh Tiêu cất tiếng:"Các hạ xin dừng bước, ta có vài chuyện muốn hỏi. Dạo gần đây trấn có chuyện gì xảy ra không?"
Hắn quay người lại đang định nói phiền thì thấy Trương Huyền lấy ra một khối linh thạch to hơn bàn tay của Trương Huyền, hắn liền thay đổi thái độ vui vẻ cầm lấy nhét vào người cười nói:"Dạo gần đây đúng là một chuyện xảy ra."
Thiết Minh Tiêu hỏi tiếp:"Không biết các hạ có thể nói rõ hơn không!"
Tiểu nhị ngồi xuống nói:"Chuyện này phải kể từ ba tháng trước, ở đây có một gia đình họ Kỳ có thể nói là giàu nhất trấn này. Gia đình này gồm có đôi vợ chồng cùng với ba đứa con, hai trai một gái. Hai đứa con trai của họ đã có vợ, đứa con gái út thì sắp đến tuổi lấy chồng. Vào ba tháng trước, đứa con cả của gia đình đó liền chết một cách đột ngột, người trong làng cứ tưởng là cậu ta bị bệnh nên chết đột ngột như vậy. Nhưng chuyện đằng sau đó là một câu chuyện khác. Sau khi đứa con cả chết cha của cậu ta liền sai người mời đại phu đến để kiểm tra trên người cậu có bệnh gì không.
Nhưng sau khi đại phu kiểm tra xong liền kết luận là cơ thể của cậu ta không có bất cứ căn bệnh gì. Đến đây Kỳ phu nhân và nương tử của cậu ta nghe vậy liền ngất xỉu được mọi người dìu đi nghỉ ngơi. Sau khi hai người họ tỉnh lại, Kỳ phu nhân thì nằm trong phòng không ăn không uống. Nương tử của cậu ta thì ôm thi thể của cậu ta khóc từ sáng tới chiều. Đến ngày tan, nương tử của cậu ta khóc đến ngất đi. Đến nỗi đôi mắt của nàng cũng không nhìn thấy được nữa.
Sau khi là chôn cất thi thể cậu ta xong được hai tháng thì mỗi đêm đều nghe thấy tiếng khóc của ai đó than chết oan uổng nhiều tỳ nữ trong ngôi nhà đó còn nhìn thấy một bóng trắng lướt qua từ căn phòng của đứa con cả. Cho nên nhiều người nghĩ là cậu ta chết oan uổng mới hiện hồn về. Có người nghĩ vợ của cậu ta đã giết cậu ta để đến với tình nhân và còn rất nhiều lời đồn về vợ của cậu ta. Nương tử của cậu ta vì không chịu được những lời đồn như vậy liền treo cổ tự tử."
Dương Bạch nghe vậy cất tiếng hỏi:" Bọn họ không mời các tu sĩ khác đến trừ tà sao?"
Tiểu nhị đáp:"Bọn họ cũng đã mời thầy pháp đến nhưng đều không tìm được gì."
Thiết Minh Tiêu nói:"Đa tạ các hạ đã dành chút thời gian để kể cho bọn ta nghe."
Tiểu nhị đứng dậy cười nói:"Không phiền đâu, các vị cứ tự nhiên."
Hắn nói xong liền lập tức rời đi. Trương Huyền lập tức nói:"Xem ra chúng ta phải điều tra từ ngôi nhà đó rồi."
Dương Bạch đáp:"Đúng vậy, Tam sư huynh với Bát sư đệ ở lại đây đi. Để bọn ta đi cho."
Thiết Minh Tiêu nhìn hắn nói:"Sao có thể như vậy được, sư tôn đã giao nhiệm vụ rồi. Chúng ta phải cùng nhau hoàn thành chứ."
Dương Bạch đang định lên tiếng thì Trương Huyền ngăn cản, hắn nói:"Được."
Dương Bạch ngạc nhiên quay sang nhìn Trương Huyền, Trương Huyền chẳng thèm nhìn hắn chỉ nói:"Lo ăn nhanh đi, chúng ta còn phải đi nữa."
Dương Bạch cũng chẳng nói gì nữa liền lập tức ăn.
Bốn người họ ăn xong liền trả tiền và trả phòng rời đi. Họ đi theo lời của tiểu nhị chỉ đến gia đình kia.
Bốn người đứng trước cửa phủ, Thiết Minh Tiêu xung phong đi gõ cửa, y đi hết bậc thang liền đến cửa, y vươn tay nắm lấy tay cầm trên cửa, y đập nó vào cửa tạo ra âm thanh vang lên.
Cánh cửa mở ra, một tỳ nữ đẩy cửa nhìn ra ngoài. Trước mặt nàng là một thiếu niên bạch y, giương mặt vô cùng tuấn tú, có thể nói nhan sắc của y làm nàng nhìn mãi không rời mắt. Thiết Minh Tiêu thấy tỳ nữ chăm chú nhìn mình, y liền cất tiếng hỏi:"Vị cô nương này, cô có thể vào báo với gia chủ nhà cô là ta đến tìm ông ấy có việc."
Tỳ nữ ấy gật đầu liền nhanh chóng đóng cửa chạy vào báo với lão gia.
Thiết Minh Tiêu đứng đợi bên ngoài một lúc thì cánh cửa ấy lại mở ra lần nữa. Lần này cánh cửa mở rộng hơn hồi nãy rất nhiều, một nam nhân tuổi đã trung nhiên bước ra, ông là Kỳ Lang là gia chủ của phủ này ôm quyền hỏi:"Không biết các vị đến đang để làm gì vậy?"
Thiết Minh Tiêu ôm quyền đáp lại:"Bọn ta đến đây tìm hiểu một số chuyện ở gia đình ông."
Ông liền né sang một bên vươn tay làm hành động mời vào, ông nói:"Chúng ta vào trong sẽ nói chuyện hơn."
Bốn người họ liền vào trong, ông ta dẫn bốn người đến phòng khách, sai tỳ nữ đi pha trà. Bọn họ vào liền ngồi vào chỗ, ông ta cũng vậy. Ông nhìn Thiết Minh Tiêu hỏi:"Chẳng may các hạ đến đây là muốn tìm hiểu chuyện gì?"
Y đáp:"Ta muốn hỏi chuyện con trai của ông."
Ông ta cũng chẳng bất ngờ gì, ông liền kể hết chuyện cho họ nghe. Từ chuyện sau khi con cả của ông chết thì nhà có nhiều chuyện xảy ra.