Tất cả yêu thương kiếp trước đã hóa thành mây khói. Thì ra tới lúc cần, anh ta sẽ tuyệt tình đến vậy.
Hạ Lăng cắn chặt môi, tay chân lạnh buốt.
Bùi Tử Hành vẫn từ tốn nói tiếp: "Thế nào, chắc không phải cô sợđấy chứ? Nhưng tuyệt đối đừng nói với tôi là mấy ngày nay họng cô khó chịu, không hát được đấy nhé. Cái cớ cũ rích này sao có thể có người tin được chứ."
Anh ta đã phá hủy tất cảđường lui của cô, nhất quyết phải xem cô thua trong ê chề.
"Sao anh biết họng Tiểu Lăng không thoải mái?" Đột nhiên, Lệ Lôi nở nụ cười: "Ông chủ Bùi, thật là khéo, mấy ngày trước Tiểu Lăng bị một kẻ không có mắt hãm hại, cổ họng bị mất tiếng, không tiện nói chuyện, càng không thể ca hát. Nếu anh muốn nghe côấy hát thì phải đợi một thời gian nữa, hôm nay, chúng ta sẽ so cái khác."
Bùi Tử Hành lạnh lẽo nheo mắt lại: "Mất tiếng thật sao? Tôi thấy là sợ thôi."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者