Hạ Hải Triều tự nghĩ lại cũng thấy ví dụ này của mình quá thâm sâu.
Ông cố đổi sang một thứ thường thấy và dễ hiểu hơn: "Lúc cậu chủ nhỏ được ôm về, tộc trưởng đã tự tay tặng khóa ngọc trường mệnh, đó là ngọc cổ Lam Điền được các thời hoàng đế truyền lại, là loại tốt nhất để mang theo bên người. Hai vị có thể đi hỏi xem nó có giá trị bao nhiêu. Những thứ khác..."
Ông nghĩ một lúc thì quả là không nghĩ ra nó là thứ gì, còn rốt cuộc những thứ để ăn mặc học hành bình thường đáng giá bao nhiêu tiền, vợ chồng nhà họ Diệp cũng không hiểu. Ông đành phải thở dài: "Tộc trưởng nói trẻ con không chịu được sự giàu sang thái quá, sẽ hư người. Trước mắt cứ tích tiền lại, đợi cậu chủ nhỏ lớn lên rồi sẽ đưa."
Dì Lưu cười lạnh: "Tôi biết là anh lừa tôi mà! Cái gì mà ngọc cổ Lam Điền, đi bừa vào tiệm đồ ngọc nào trên đường cũng mua được một món đồ tốt với giá mấy chục tệ. Anh đừng tưởng tôi không biết gì!"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者