Từ lúc Đường Tông Thần chất vấn ông Đường, Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu đã xoay người rời đi rồi.
Sau khi lên xe, Hạ Kỳ vẫn không quên bàn tay đang đỏ tấy của Tiểu Miêu Miêu.
Anh lấy một chiếc khăn mặt ra từ trong hòm để đồ, dùng nước khoáng thấm ướt chiếc khăn rồi đặt vào lòng bàn tay Tiểu Miêu Miêu.
"Cầm nó trước đi!"
"Thất cách cách, anh tốt quá." Tiểu Miêu Miêu hôn chụt lên cằm Hạ Kỳ.
Chiếc khăn mặt hơi lành lạnh đó lại như một dòng nước ấm chảy trong lòng Tiểu Miêu Miêu. Vành mắt cô hơi đỏ lên. Hạ Kỳ cưng chiều vuốt tóc cô: "Cô bé ngốc."
Hai người ngồi trên ghế sau nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều lóe lên vẻ bất lực khi bị nhét thức ăn cho chó.
"Hai người có thể tém tém lại không? Chúng ta còn phải vội lên máy bay đó!" Hạ Ý Hiên ôm vai Điền Mật lên tiếng thúc giục.
Tiểu Miêu Miêu đỏ mặt thoát khỏi lòng Hạ Kỳ.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者