Một câu của Bạch Lưu Vũ ngay lập tức như một trượng đánh vào bừng tỉnh Vũ Dã Tán Đa, y sao lại ngẩn người chứ ? Nếu lại khiến cho nam nhân bị nửa điểm tổn thương, kia y vào mười tám tầng địa ngục cũng không có biện pháp chuộc tội !
Ai nếu dám làm tổn thương nam nhân dù chỉ một chút, Vũ Dã Tán Đa y sẽ đem kẻ đó bâm thây vạn mảnh.
Vì thế lại xuất hiện một tình huống khiến Bạch Lưu Vũ kinh ngạc không nói nên lời, một khắc trước còn ngây ra như phỗng, Vũ Dã Tán Đa lúc này lại biến thành một kẻ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, lãnh kiếm sắc biến đâm tứ phía, quả thực như muốn liều mạng, có nhiều lúc còn không để ý đến an nguy của mình muốn ra sát chiêu.
Hay tên này điên rồi, không muốn sống nữa sao ?
Nhưng có lẽ càng điên càng muốn chết chính là đám hắc y nhân, mỗi người nhu phát cuồng cứ hướng Vũ Dã Tán Đa mà chém tới, mà những kẻ bao vây lấy Bạch Lưu Vũ lại giống như bị điên đầu đánh khôgn ra đánh mà cứ khiến nam nhân phải chuyển mình tránh né, kẻ điên kia sớm muộn cũng sẽ bị giết chết. Mắt thấy Vũ Dã Tán Đa lâm vào khốn cảnh, Bạch Lưu Vũ càng đánh càng phiền lòng, đám hắc y nhân cứ quấn lấy hắn không tha, cắn răng một cái, nam nhân lại lấy thân mình hứng lấy một chiêu kiếm của đối phương, nhân cơ hội nhảy đến bên cạnh Vũ Dã Tán Đa.
Mắt thấy máu chảy ròng ròng trên cánh tay nam nhân, kẻ đau lòng không chỉ mình Vũ Dã Tán Đa.
"Ta giết các ngươi !" Ánh mắt nhìn thấy máu, Vũ Dã Tán Đa bị vết máu trên cánh tay nam nhân kích thích đến phát cuồng, ngay cả những tên đến chém giết, cũng không biết là do công kích của Vũ Dã Tán Đa hay la do Vũ Dã Tán Đa đi vào vòng chiến mà bị thương, cũng rút lui như thủy triều xuống, nháy mắt biến mất trong rừng mai, nhanh đến mức làm cho người ta không thể tin được.
"Ha ha , đã lâu không có đánh đến vui sướng như vậy !" Bạch Lưu Vũ thu lại trường kiếm, trên mặt đầy vẻ mặt phấn khích, giống như người ở trong hắc ám đã lâu nay gặp được ánh sáng.
So với hưng phấn của nam nhân, những người khác lại là vẻ mặt bất đồng.
"Bạch Niệm ! Ngươi bị thương rồi !" Đây là lời của Hồng Liên.
"Ngươi…. Ngươi bị thương !" Còn đây là lời lắp bắp của Vũ Dã Tán Đa (=.=")
"Đừng lo cho ta, tự nhìn ngươi đi, đánh nhau đến không muốn sống, để tình nhân của ngươi lo lắng đến như vậy." Bạch Lưu Vũ hoàn toàn cho rằng Hồng Liên là tình nhân của Vũ Dã Tán Đa, càng không biết rằng lời nói này giống như một khối đá đập mạnh vào ngực Vũ Dã Tán Đa.
"Ta…. Ta mới không phải tình nhân của hắn !" Hồng Liên ửng hồng mặt lên, chỉ vào A Tuyết bên cạnh nói, "Cô nương này mới là tiểu tình nhân mà hắn đau khổ tìm kiếm."
"A Tuyết à, ngươi khi nào ở bên ngoài có nam nhân vậy, sao không nói với ta ?" Bạch Lưu Vũ cố ý trêu cười nói, nhưng cũng nhìn Vũ Dã Tán Đa vài lần.
"A ? A Tuyết không có ! A Tuyết không phải là tình nhân của hắn !" A Tuyết liên tục lắc đầu, "A Tuyết là thị nữ của Bạch gia, Bạch gia không được đuổi A Tuyết đi !"
"Ngốc cô nương, ai muốn đuổi ngươi đi !" Bạch Lưu Vũ không khỏi bật cười, lúc này bỗng nhiên cảm thấy cánh tay bị cầm lấy, nghiêng đầu nhìn, là Vũ Dã Tán Đa đang dùng mảnh y phục xé ra của y băng bó miệng vết thương.
"Tốt lắm, không đổ máu." Vũ Dã Tán Đa nói với nam nhân, đối phương có chút kinh ngạc, sau lại thản nhiên nói : "Đa tạ."
"Lưu Vũ…." Vũ Dã Tán Đa có vạn câu muốn nói, muốn hỏi nam nhân : ngươi sao vậy ? Sao không để ý đến ta ? Vì cái gì trong mắt ngươi không có một ánh mắt từng nhìn ta ? Có rất nhiều, rất nhiều, nhưng tích tụ lại ở trong ngực không thể nói.
"Bạch đệ (1) ?" Bạch Lưu Vũ cười nói, "Ngươi sao biết ta họ Bạch ? Nhưng thoạt nhìn hình như ta lớn tuổi hơn ngươi mới đúng, sao lại gọi ta là "Bạch đệ" ? Ngươi hẳn phải gọi ta là "Bạch huynh" mới đúng."
Vũ Dã Tán Đa bỗng nhiên một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ lăng lăng nhìn nam nhân xa lạ mà quen thuộc trước mắt, thanh âm, vóc dáng, cách nói năng, thậm chí kiếm pháp cũng không hề khác "Lưu Vũ", chính là, sự thật nói cho Vũ Dã Tán Đa, nam nhân trước mặt hình như không quen biết mình.
Chẳng lẽ, nam nhân đã quên y rồi sao ? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì ?
Liên tưởng khi nãy có người ngăn cản y tìm nam nhân, rồi lại vì nam nhân đi vào mà thoái lui, đáp án đã hiện lên trong đầu Vũ Dã Tán Đa : có người cứu Lưu Vũ, nhưng làm cho hắn mất trí nhớ.
Là ai ? Người nọ có nguy hiểm với nam nhân không ? Vũ Dã Tán Đa rất muốn có được đáp án, nhưng y biết lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có thể từ nay về sau rốt cục sẽ không tìm thấy nam nhân nữa, ai cũng biết Vũ Dã Tán Đa lúc này thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng tâm ca lại bốc lên một ngọn lửa có thể bao phủ cả thế giới.
Hắn muốn xông lên ôm lấy nam nhân trước mắt, cảm thụ hơi ấm từng mất đi, cảm thụ hương vị ôn nhu quen thuộc.
"Ngươi không phải muốn tìm một nam nhân áo trắng cùng một cô nương áo trắng sao ? Chẳng lẽ cô nương này không phải tình nhân của ngươi, đây không phải là người bắt cóc tình nhân của ngươi sao ?" Hồng Liên nhìn hai người mặc áo trắng từ chân đến đầu, nam tử phong hoa tuyệt đại, nữ tử ngây thơ đáng yêu, nếu gặp là cô, phỏng chừng cũng sẽ chọn Bạch Lưu Vũ.
"Ô ?" Bạch Lưu Vũ thỏa mãn mỉm cười nhìn Vũ Dã Tán Đa, đối phương bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú như vậy liền ngẩn người, Bạch Lưu Vũ chú ý đến điểm này bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, trên mặt không khỏi nổi lên một mạt hồng, liền ho khan vài tiếng che dấu xấu hổ, cũng nhắc nhở tên kìa không cần thất thần nhìn hắn như vậy.
"Không, chỉ là hiểu lầm mà thôi." Vũ Dã Tán Đa nói.
"Úi ! Bạch gia sao người lại đỏ mặt ?" A Tuyết nhìn về phía Vũ Dã Tán Đa, "Đừng nhìn chằm chằm Bạch gia nhà chúng ta như vậy, Bạch gia đã có tướng công rồi, là chủ nhân của nhà ta đó !"
"Chủ nhân nhà của ngươi ?" Sắc mặt của Vũ Dã Tán Đa nháy mắt sầm lại, từ trong miệng A Tuyết không khó nhận ra tên chủ nhân kia đã làm gì với nam nhân, tưởng tượng đến kẻ kia lừa gạt nam nhân trước mặt, bàn tay Vũ Dã Tán Đa giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
"A Tuyết !" Một tiếng chặn lại A Tuyết, Bạch Lưu Vũ lại có ý nghĩ không muốn cho nam tử trước mắt suy nghĩ ra tình huống giữa mình và Trương Hân Nghiêu.
"Bạch Niệm ! Ta phải đi đây !" Hồng Liên bị bỏ qua bên cạnh, tức giận nói, cô muốn Vũ Dã Tán Đa cũng phải biết điều tỏ vẻ một chút, nhưng đối phương cư nhiên một bộ dạng lạnh lùng : "Trên đường cẩn thận." Bốn chữ, không hề có chút ý tứ giữ người.
"Ngươi…." Ngốc tử này xem ra đã xiêu lòng trước nam nhân áo trắng rồi, Hồng Liên cư nhiên vẫn nghĩ tên này yêu là nữ nhân, không ngờ là nam nhân ! Mà tên nam nhân này căn bản không biết hắn !
Thôi, càng nghĩ càng giận, trên đời này những người đàn ông tốt không lấy vợ rồi thì cũng yêu nam nhân, nam tử trước mắt cũng thế, thiên tử Thiên Triều cũng lại như thế !
Đàn ông thế gian này điên hết rồi sao ?
Cứ thế, Hồng Liên cất bước đi.
"Sao không giữ lại vị cô nương kia, ta thấy nàng ấy có hảo cảm với ngươi." Bạch Lưu Vũ nói.
"Cuộc đời này ta chỉ có thể yêu một người." Vũ Dã Tán Đa nhìn về phía Bạch Lưu Vũ.
"Thế gian rất ít có người si tình như thế, người được ngươi yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bạch Lưu Vũ cười, tránh né tầm mắt của Vũ Dã Tán Đa, đối phương than nhẹ một tiếng, "Đúng vây, ta sẽ làm cho hắn trở thành người hạnh phúc nhất trên đời."
Cho… ta một cơ hội đi, Lưu Vũ….