webnovel

Chương 10

Với chiếc trâm cài khắc hình rồng vàng bằng đá quý lấp lánh Dalziel đưa ngày hôm qua, như một tấm vé thông hành, tôi dễ dàng qua được cổng lớn của cung điện.Cung điện nguy nga, thậm chí còn tráng lệ hơn dưới ánh nắng ban chiều. Khi cánh cửa vừa hé mở, Sybil đã đợi sẵn ở sảnh chính. Một chàng trai cao lớn với mái tóc tím nhạt cùng đôi mắt màu lục bảo kì lạ, khoác trên mình đồng phục kỵ sĩ hoàng gia. Nét mặt thận trọng cùng ánh nhìn sắc lạnh. Sybil khẽ cúi đầu, một cử chỉ tôn trọng đối với vị khách quý của chủ nhân."Ngài đang đợi cô ở trong vườn"Tôi lặng lẽ đi theo phía sau. Vườn thượng uyển trải rộng mênh mông hệt như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp với muôn vàn sắc màu. Những bông hoa nhỏ rực rỡ như những vì sao lung linh dưới ánh nắng mặt trời, với đủ các hình dáng lớn nhỏ, mỗi loài lại mang một mùi hương và nét đẹp riêng biệt.Ẩn mình dưới bóng râm mát của mái vòm đá sứ trắng, uốn lượn bởi những dây leo xanh mướt, gần đó là tiếng róc rách của đài phun nước, một góc yên bình hiện ra giữa lòng vườn rộng lớn. Bên cạnh bàn trà nhỏ, Dalziel ngồi đó, ánh mắt hướng về phía xa xăm. Khi nhận ra sự có mặt của tôi, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa sự ấm áp."Buổi chiều tốt lành, thưa điện hạ""Cô đến rất đúng giờ. Mời ngồi"Khẽ khàng bước tới, tôi ngồi xuống đối diện. Mặc cho nét dịu dàng trên khuôn mặt ấy, ẩn sau vẻ ngoài hiền lành, ánh mắt vàng kim đầy toan tính vẫn không thể che giấu.Cảm giác lạnh sống lưng quen thuộc mỗi khi đối diện với điện hạ bỗng trỗi dậy. Lại một lần nữa, sự bất an đột ngột bao trùm."Ta cứ ngỡ cô sẽ không tới"Từ phía sau Sybil bước đến, nhẹ nhấc ấm trà sứ bao bọc bởi họa tiết vàng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, rót xuống một cốc trà nhỏ. Hương thơm ngọt ngào của trà nóng thoang thoảng trong không khí."Điện hạ đã đích thân mời. Sao tôi có thể từ chối""Ta đâu thể ép cô tới nơi cô không muốn. Dù sao, ta cũng rất cảm kích và biết ơn khi cô đã bỏ chút thời gian quý báu của mình tới đây để trò chuyện với ta""Là vinh hạnh của tôi""Cô thích buổi trà nhỏ này chứ. Tuy không có gì nhiều, nhưng mong là đã thể hiện được lòng hiếu khách. Bánh ngọt và trà ở đây, đều là những thứ cao cấp tại đế quốc. Hi vọng sẽ làm hài lòng cô"Dalziel hướng ánh nhìn về kệ bánh đặt trên bàn, bên cạnh ấm trà sứ. Chiếc kệ bánh ba tầng như một tác phẩm nghệ thuật thu nhỏ, với đủ loại bánh ngọt được bày biện tinh xảo. Tất cả đều trông thật xinh xắn và ngon miệng."Cô không hài lòng sao?"Tôi lắc đầu, vội xua tay."Xin thứ lỗi...đây là buổi tiệc trà đầu tiên tôi tham dự, thực sự không biết phải cư xử thế nào cho đúng mực. Tôi thực rất cảm kích lòng hiếu khách của Điện hạ.""Đừng khách sáo. Cô nếm thử đi"Sybil đi tới lấy xuống một chiếc bánh kem trắng muốt điểm xuyết những quả việt quất xanh mọng óng ánh ở đỉnh từ tầng trên cùng của kệ bánh đặt xuống trước. Tôi ngập ngừng nhìn về phía người đối diện, anh chỉ mỉm cười, ánh mắt như muốn thôi thúc thưởng thức. Lúng túng cầm dĩa, tôi cắt một miếng nhỏ rồi đưa lên miệng. Hương thơm tinh tế của bánh quyện hòa cùng vị chua thanh dịu của việt quất, tạo nên một bản giao hưởng vị giác vô cùng tinh tế. Cảm giác mềm mịn tan chảy trên đầu lưỡi, khiến cho vị giác như bùng nổ."Cô thích nó chứ? Việt quất chỉ được thu hoạch vào các thời điểm nhất định ở phương Nam. Bảo quản chúng cũng là một quá trình khó khăn""Nó ngon lắm ạ...""Cô nói xem, ở miền đất giá lạnh quanh năm sương trắng ấy. Loài sói thường thưởng thức gì vậy""Thưa...do điều kiện khí hậu không mấy thuận lợi. Thức ăn mà chúng tôi thường xuyên tiêu thụ chỉ có thịt là chủ yếu với một số loại thảo dược mùa đông dùng để pha trà nóng""Dùng thảo dược để pha trà thường xuyên sao. Ta nghe nói thảo dược được dùng để điều chế các bài thuốc. Nhưng không nghĩ sẽ thường xuyên uống trà được pha bằng thảo dược đấy""Vâng. Nó là một điều phổ biến ở Isidore"Dalziel tựa lưng lại vào ghế, anh nhấp một ngụm trà từ tách của mình."Từ nhỏ ta đã luôn ao ước được học ma pháp. Đáng tiếc thay bản thân lại không sở hữu khả năng hiếm có đó. Các pháp sư đang hiếm dần và ma pháp chữa lành lại không thường xuyên được trọng dụng. Khi cái người ta ưu tiên trong thời thế giờ lại là khả năng tấn công và phòng thủ, những loại mạnh mẽ và nguy hiểm hơn cả""...Ma pháp chữa lành là một loại ma pháp không mấy phổ biến. Nhưng tôi không nghĩ nó là một loại ma pháp mạnh mẽ""Cô quá thật thà rồi. Theo lời của các giả sư, ta nghe được ma pháp chữa lành là một ma pháp hiếm hoi có khả năng điều trị bách bệnh, phá giải những lời nguyền, chữa lành mọi vết thương""...vâng...đúng là nếu có thể đạt tới trình độ đó thì quả thật mạnh mẽ...Nhưng tôi mới chỉ là một pháp sư non trẻ, nếu không muốn thừa nhận, trình độ của tôi còn yếu ớt. Chỉ có thể chữa lành những vết thương không quá nghiêm trọng"Dalziel mỉm cười, anh im lặng hồi lâu khi cuối cùng cũng lên tiếng."Cô cảm thử trà của phương Nam đi. Tuy không được pha bằng thảo dược nên có lẽ vị sẽ khác"Tôi mỉm nhẹ một nụ cười, niềm nở nâng tách. Khi trà dâng gần tới miệng, một mùi hương lạ khiến tôi chững lại. Hương thơm nồng xen lẫn chút vị đắng. Ánh mắt đổ xuống chiếc tách, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước sự biến đổi bất thường của sắc trà. Không phải màu trà nên có ban đầu.Mùi hương lạ này. Không. Là mùi của hoa anh túc, một loại hoa có chứa độc tố nhẹ.Từ những kiến thức tôi học được khi còn là dược sĩ tại doanh trại, hoa anh túc được cân nhắc là một loại thảo mộc thường được dùng để điều chế độc dược. Là loài hoa với nhị vàng lớn bao bọc bởi sáu cánh mỏng trên nền thạch anh tím. Hoa anh túc thường có mùi nhẹ nhưng không có vị, tiết ra độc tố. Nếu lỡ nuốt phải, chất độc sẽ phát tác, làm tê liệt dây thần kinh, gây ảo giác, nặng thì có khả năng gây chảy máu não từ bên trong, kết liễu nạn nhân mà không để lại bất kì dấu hiệu nào. Một tử thần nhẹ tựa nàng tơ.Điện hạ đã âm thầm bỏ độc vào thức uống. Liều lượng được tính toán kỹ lưỡng, hòa quyện hoàn hảo với màu trà, khiến việc phát hiện gần như bất khả thi.Tôi cố giữ vững tách, cơ thể cứng đờ, không thể nhúc nhích."Sao vậy?"Nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, nhường chỗ cho vẻ khó chịu. Giọng nói trầm xuống, dường như chứa đựng một lời ra lệnh."Có gì không ổn sao? Sao cô không uống?""Thưa, tôi không cảm thấy khát..."Cái cau mày càng sâu hơn khi tách trà được đặt xuống đĩa sứ, chợt khơi dậy một nỗi bực tức."Cô đang từ chối lòng hiếu khách của ta sao?"Tim đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh bỗng tràn ra khắp sống lưng. Ánh mắt ấy sắc bén như lưỡi dao, ghim chặt vào tôi. Trước mặt là người đứng đầu đế quốc Eudora, hoàng tử điện hạ anh minh.Không thể thẳng thừng nói trà có độc. Như vậy sẽ phạm tội bôi nhọ hoàng gia."Mùi trà thực quá thơm khiến tôi không khỏi tò mò về nguyên liệu của nó""Tự cô nói xem. Ta nghe nói cô từng là dược sĩ trước khi được nhận vào giáo đoàn, chừng này cô có thể đoán được thành phần trong trà chứ"Toàn thân cứng đờ, mắt đảo qua lại giữa tách trà và người đối diện, tôi lơ đãng nhìn xuống, cố gắng tìm kiếm lối thoát trong những chiếc lá trà đang xoay tròn. Tiếng gõ nhịp nhàng của ngón tay trên mặt bàn vang lên đều đặn, như nhịp đập của một chiếc đồng hồ đếm ngược, khiến tôi càng thêm hoảng loạn."Được rồi. Cô không muốn thì ta không ép. Ta cho rằng trà của phương Nam chỉ cần nhìn cũng không đủ ngon mắt để nếm thử""Không, tôi không có ý như vậy...""Sybil. Ngươi uống đi, dù gì trà cũng đã rót rồi"Điện hạ đang làm gì vậy. Anh ta thực sự sẽ bắt cận thần trung kính của mình uống độc sao!?Không một lời thắc mắc. Sybil đi đến từ phía sau, anh nâng cao tách trà độc, đưa sát môi.Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi đột ngột đứng dậy, giơ tay can ngăn làm tách trà rơi xuống sàn. Chiếc tách sứ vỡ tan thành nhiều mảnh, những giọt trà đậm đặc màu nâu đỏ loang lổ trên nền gạch trắng. Thật lạ là Sybil và Dalziel lại không hề bất ngờ, họ nhìn tôi với ánh mắt thích thú như thể đang tận hưởng khung cảnh trước mặt, nhìn thấy tôi bối rối và vụng về như một con ngốc."Xin thứ lỗi! T-Tôi không cố ý-"Tôi cúi đầu thấp, không dám nhìn thẳng người đối diện.Bỗng một tiếng cười nhẹ vang lên phá tan bầu im lặng. Chậm rãi đứng thẳng, tôi không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy vẻ thích thú trên gương mặt người."Cô chắc hẳn biết trong trà có độc nhỉ"Tôi ngơ ngác khi nhận ra tình cảnh bấy giờ. Ngài biết trong trà có độc...Vậy là cố tình?"V-vâng. Trong trà có độc...nên tôi mới-""Thật đáng khen. Cô tinh ý hơn ta nghĩ đấy"Dalziel bật cười lớn một lần nữa. Trông như đang tận hưởng một trò hề thú vị. Anh tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy vẻ chế giễu."Một liều độc dược như thế rất khó để điều chế. Vậy mà cô lại lãng phí""Lãng phí?...Tôi...suýt chút nữa vị kỵ sĩ đó đã uống phải tách trà độc-"Chưa dứt lời, anh ta đột ngột chen vào."Thì sao chứ?"Điện hạ đang nói gì vậy. Anh ta không nhận thức được tình huống vừa rồi có nguy hiểm tới tính mạng sao.Cơ thể tôi cứng lại khi nhìn thẳng vào người trước mặt. Trong bối rối, tôi cố gắng tìm kiếm một chút xúc cảm trên khuôn mặt qua ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện.Không gì cả. Chẳng nhẽ mọi thứ, kể cả mạng người cũng chỉ là một cuộc vui rẻ tiền với anh ta."Liều lượng trong tách không phải là một lượng lớn, chỉ đủ để khiến người uống phải khó thở mà ngất đi. Cỡ nhẹ nhàng như vậy, đừng nói là cô không thể dùng ma pháp để điều trị"Chỉ vì muốn thỏa mãn sự tò mò của mình mà anh ta sẵn sàng coi rẻ mạng sống của người khác. Thật tàn nhẫn."Thưa...Tôi chỉ là một pháp sư non nớt, trình độ còn yếu ớt. Có thể tôi sẽ không đủ khả năng để điều trị kịp thời cho anh ta"Anh đứng hồi lâu, đăm chiêu nhìn tôi như thể đang toan tính điều gì. Một thoáng thất vọng sượt qua trong ánh mắt."Có lẽ ta đã lầm khi mong đợi vào khả năng của cô...ta đã không suy nghĩ thấu đáo. Mong cô lượng thứ vì bản thân đã quá khích khi lần đầu nghe tới việc có một ma pháp sư sở hữu ma pháp chữa lành. Thực, ta cũng chỉ muốn được chiêm ngưỡng một lần"Tất cả những màn kịch này sớm đã kéo rèm phô bày kế hoạch thật sự. Anh ta muốn thử thách để lật tẩy vỏ bọc của tôi. Mục đích đằng sau vẫn còn là một ẩn số nhưng tôi phải cẩn trọng từng bước đi, không được để lộ sơ hở. Bởi ngay khi biết rằng tôi không thể sử dụng ma pháp, ai biết điều tồi tệ gì sẽ ập tới.Bỗng những tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa khiến cả ba chúng tôi giật mình, có tiếng chân vội vã tới gần. Một kỵ sĩ đang hối hả chạy tới, chút máu đỏ lấm tấm trên bộ giáp đen. Nét mặt hoảng hốt dưới chiếc mũ sắt khi anh cúi thấp đầu."Báo cáo điện hạ! Có tin cấp bách! Một vài bóng rồng lạ đang cố gắng tấn công tường thành ở rìa biên giới!"Chúng tôi sững sờ đến ngây người. Đế quốc Eudora, nơi được mệnh danh là 'cái nôi của loài rồng'. Vậy mà giờ đây lại xuất hiện sự tấn công của những con rồng lạ không rõ gốc gác vào vương quốc này. Một mối đe dọa chưa từng có đang cận kề vương quốc.Thứ sinh vật gì có thể phản bội chính giống loài của mình."Ngươi đang nói cái gì vậy?!""Thưa! Điều kì lạ hơn được phát hiện. Chúng bay một cách không có định hướng và liên tục vô định đâm vào tường thành và khu vực xung quanh. Khoảng hai ba con...Tất cả chúng đều được khám nghiệm và xác nhận đã chết trước khi tới đây...Cơ thể chúng đã mục rữa và đang trong quá trình phân hủy!"Một nỗi kinh hoàng tột độ, pha lẫn sự ghê tởm khiến khuôn mặt Dalziel và Sybil trở nên méo mó. Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ khiến người nghe rùng mình. Thật khó tin nếu những lời nói của kỵ sĩ trước mặt đây là sự thật.Xác chết.Các xác chết rồng tấn công vào đế quốc.Với một cái nhìn nghiêm nghị. Điện hạ quay mình."Ta phải tự mình kiểm chứng. Thật đáng tiếc khi cuộc trò chuyện của chúng ta bị gián đoạn thế này. Mong cô thứ lỗi"Chưa kịp dứt lời. Dalziel cùng Sybil bỗng chốc hóa thành những con rồng lớn hùng vĩ. Với một cái đập cánh, gió mạnh cuộn lại bên dưới khiến tôi loạng choạng. Họ cất cánh bay lên bầu trời cao ngắt, cùng vị kỵ sĩ giáp đen cũng bay theo sau đó.Một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khu vườn. Tôi như chết lặng trước những sự kiện kinh hoàng vừa xảy ra. Về sự kiện ngày hôm nay, về vụ việc cố tình bỏ độc của điện hạ, về tin tức những con rồng xác chết đột ngột tấn công đế quốc.Những cơn ác mộng sống dường như đang trỗi dậy từ vực sâu.