Đến chiều tối
Phương Minh Ngọc một mình ở nhà có chút nhàm chán. Cô ra vườn để hít thở không khí, ngắm nhìn cây cảnh. Vườn ở phủ Thống đốc vô cùng rộng lớn, hàng trăm loài cây đẹp quý hiếm, hoa nở suốt bốn mùa.
Cô rất thích hoa nên đã hỏi bà quản gia xem có thể hái không. Sau đó cô chọn những nhành hoa đẹp nhất gói vào tờ giấy báo rồi mang vào nhà để cắm.
Cô đang vui vẻ tung tăng đi vào thì bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ tầm 40 tuổi đang ngồi ở phòng khách uống trà trông rất nhã nhặn, tôn lên vẻ quý phái.
Vì cô ở vườn hoa phía cửa sau nên không để ý đã có người vào nhà.
Vừa nhìn, Minh Ngọc đã nhận ra đây chính là cô của Lục Quách Thành – Lục Thẩm Nghi. Suýt thì quên mất, kiếp trước cô đã gặp người này trong chính thời điểm này. Người cô này xem ra không hề ưa cô chút nào, nói những lời khó nghe để bêu xấu cô.
Minh Ngọc chẳng còn sợ hãi như kiếp trước, đi thẳng đến chỗ cô ta ngồi, miệng nở nụ cười.
– Cô Lục, thật hân hạnh được đón tiếp cô.
Thẩm Nghi cũng khá ngạc nhiên không hiểu vì sao Minh Ngọc lại biết cô ta, cô ta cũng đáp lại.
– Tôi chỉ muốn đến tận đây để tận mắt xem xem ai là người trèo cao được đến mức này. Thì ra là một vị tiểu thư không hơn không kém, khá lắm!
– Cô quá khen, giờ ta cũng là người một nhà, còn phải nhờ cô Lục nhiều.
Thẩm Nghi chỉ nhếch miệng, ung dung ngồi vắt chéo chân. Minh Ngọc ngồi xuống ghế đối diện, nhìn từng cử chỉ động tác của cô ta, vẫn giống y như kiếp trước.
– Nghe nói mẹ cô là một người hầu, cô là đứa con rơi. Không biết vì sao lại thế nhỉ? Tôi cũng khá tò mò thủ đoạn đấy.
Nhắc đến mẹ, mắt Minh Ngọc hơi giật giật.
– Cô Lục mải lo chuyện người khác như vậy thì hãy dành thời gian để kiếm chồng đi, bảo sao giờ vẫn không ai rước.
Bị đáp trả lại, Thẩm Nghi nổi cơn điên, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt cô.
– Hạng người như cô mà có quyền nói tôi? Loại lẻo mép mất dạy!
– Sao phải cay như thế, cứ bình tĩnh mà nói chuyện. Chẳng lẽ nói trúng tim đen của cô rồi?
Minh Ngọc cười khinh thường, bộ dạng ung dung uống từng ngụm nước.
Dù ở kiếp nào, những con người tâm địa độc ác vẫn y như vậy. Kiếp trước, cô mím môi đứng nghe ả ta xúc phạm đến cả người mẹ quá cố, giờ không để yên như vậy được.
– Tôi nói cho cô nhớ, tôi là cô của Quách Thành, cả nó cũng phải kiêng nể tôi vài phần. Tốt nhất là cô nên biết điều một chút, dây vào tôi thì đừng mong sống yên ổn.
Suýt nữa thì Minh Ngọc cũng quên mất ả ta là ai, cô cũng không nghĩ mình lại gan dạ đến vậy, dám khịa lại cả cô của Thống đốc. Nhưng giờ cô là phu nhân rồi, muốn đạt được mục đích thì không được sợ hãi như lần trước để bị người ta bắt nạt.
– Ồ, hay là do cô ghen tị. Hình như cô có một người con trai riêng nhỉ, cũng trạc tuổi Quách Thành đấy.
– Ý cô là sao?
Minh Ngọc biết rõ chuyện này là vì kiếp trước, lúc chưa chết, trong buổi lễ đính hôn nhỏ, cô cũng đã gặp bà cô này đi cùng với người con trai. Ả ta một mình nuôi con, không biết rõ ba của người con đó là ai. Giờ ả Thẩm Nghi này đã 40 tuổi, lại còn có con riêng nên cũng không ai ngó ngàng tới.
– Nếu tôi đoán không nhầm thì cô luôn ghen tị với Quách Thành vì con trai cô không được như vậy. Xem ra quan hệ hai người không được tốt lắm, thế mà lại ỷ mình là cô của anh ấy mà doạ dẫm tôi?
– Khốn nạn!
Lần này thì chạm tới đỉnh điểm của bà cô Thẩm Nghi này rồi. Ả cầm cốc nước trên bàn hất vào người Minh Ngọc, ướt sũng là đầu tóc.
Minh Ngọc cũng không cảm thấy bất ngờ trước hành động của ả, đưa tay lên vuốt mặt vuốt tóc. Viên quản gia đứng gần đó không dám lên tiếng cũng không dám can ngăn.
– Một đứa con rơi rớt mà cũng dám sỉ nhục tao. Mày đừng có nghĩ mình là lá ngọc cành vàng, là phu nhân cao quý, để tao chống mắt lên xem mày làm được gì trong cái nhà này.
Phương Minh Ngọc cũng có chút sợ hãi vì lỡ đẩy mọi chuyện đi quá xa rồi, cô cũng muốn kết thúc ngay bây giờ nhưng không biết làm thế nào.
Có tiếng bước chân gần hơn, sau đó là một giọng nói trầm đầy uy mãnh.
– Cô nói đúng, cô ấy là phu nhân của cháu.
Cả Minh Ngọc và ả Thẩm Nghi đều quay sang nhìn, Viên quản gia thì cúi người chào. Một dáng người cao lớn quen thuộc hiện ra, bước từng bước, hùng hồn đi đến gần hai người đang đứng.
– Thống đốc....
Lục Quách Thành vừa về đến nhà, đứng ngoài cửa thì nghe thấy giọng nói doạ nạt của bà cô Thẩm Nghi. Anh nhanh chóng đi vào thì thấy hai người đứng đối diện nhau, người Minh Ngọc thì ướt sũng cả. Ánh mắt cô nhìn anh vừa thể hiện sự bất ngờ, vừa thể hiện sự đáng thương. Còn bà cô thì hất tóc, cắn răng trông vẫn rất tức tối.
Thấy anh, Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm. May thật! Cô đang cảm thấy sợ, bà cô này đúng thật không phải dạng vừa. Nãy cô cố gắng mạnh miệng để cho thấy mình là người không dễ bắt nạt, giờ anh về rồi cô có người mà dựa dẫm.
Lục Quách Thành cau mày nhìn cô, tỏ rõ sự khó hiểu. Cô mới về được mấy tiếng trước mà đã đắc tội gì với người ta rồi, đã thế lại là cô ruột của anh nữa.
Anh thở dài rồi cởi áo choàng khoác lên người cho cô rồi mới quay sang nhìn bà cô Thẩm Nghi.
– Cô làm loạn ở phủ của cháu, không hợp tình lắm nhỉ?
Lục Thẩm Nghi chống tay, gân cổ lên nói.
– Cô nói cho cháu biết, con bé này coi người nhà Lục gia không ra gì. Cô có lòng tốt đến thăm vậy mà nó coi thường cô, cô cũng chỉ dạy nó một bài học.
Phương Minh Ngọc liền kéo kéo tay áo Quách Thành, mặt hơi cúi gằm, liếc liếc nhìn anh.
– Không phải em...
Lục Quách Thành không để ý vì đến cô, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Nghi.
– Cháu không cần cô dạy vợ cháu, cũng không cần có đến thăm.
– Cháu dám ăn nói như thế với người lớn!!?
Chắc ả không ngờ rằng Lục Quách Thành lại lạnh lùng như thế, anh cũng chẳng rảnh mà dây dưa với ả.
– Mời cô về cho.
Quách Thành nói đến đâu nhấn mạnh từng chữ đến đấy, không biết rõ là anh có giận giữ không nhưng thật sự anh muốn đuổi người cô này đi lắm rồi. Đúng như Minh Ngọc nghĩ, quan hệ cô cháu của hai người này không hề tốt.
Lục Thẩm Nghi cay cú, trừng mắt nhìn cô rồi vùng vằng cầm túi sách, ôm một bụng tức rời khỏi đây.
Phương Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đối phó với ả này đúng mệt thật, cô cũng không muốn dây vào nữa.
Lục Quách Thành liếc nhìn cô, lấy lại áo của mình trên người cô rồi ung dung ngồi xuống ghế sofa, vừa rót rượu vừa nói:
– Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi cũng không rảnh để giải quyết chuyện cô gây ra.
Người gì mà khó chịu. Vừa mới giúp người ta giờ lại nói với giọng khó nghe đấy.
– Cảm ơn vì đã giúp. Giờ tôi lên tầng thay đồ đã.
Lục Quách Thành trầm ngâm nhìn bóng lưng cô. Có lẽ anh muốn giúp cô như vậy vì trong đầu anh đã có ấn tượng về người con gái này.
Từ mấy tháng trước, khi đang ngồi trong ô tô đến nơi tập kích quân đội, nhìn qua cửa kính, anh tình cờ thấy một người con gái ăn mặc giản dị, tay xách túi lớn túi bé đồ đạc. Cô ấy đang dành một nửa hộp bánh vừa mua cho một đứa bé vô gia cư trông rất tội nghiệp, cô còn xoa đầu cậu bé ấy và cười rất tươi. Tuy ăn mặc có chút luộm thuộm nhưng vẫn không thể làm mờ đi được nhan sắc xinh đẹp cùng nụ cười ấm áp ấy.
Không ngờ khi lần đầu tiên đến Phương gia trao đổi việc hôn sự của anh và nhị tiểu thư Gia Hân, người con gái mà anh tình cờ thấy khi ấy lại chính là Phương Minh Ngọc – đại tiểu thư của Phương gia. Cô không ngồi tiếp khách như cô em mà luôn chân luôn tay bê trà, rót nước tiếp đãi khách. Cùng là tiểu thư mà hai chị em trái ngược nhau.
Chính vì vậy mà anh đã từ chối kết hôn với Phương Gia Hân mà quyết định hôn thê chính là Minh Ngọc. Dù gì việc kết hôn này anh cũng không hề muốn nhưng ít ra cũng phải là người anh có chút ấn tượng nhỏ nhoi.