webnovel

Chương 1: Cánh cửa khép lại

Cơn mưa như trút nước. Những giọt nước lạnh buốt xối xả đập vào mặt đất, hòa quyện với tiếng sấm vang vọng, khiến đêm tối càng thêm nặng nề. Một người phụ nữ đứng lặng trước cánh cổng sắt của cô nhi viện. Trên tay bà là một chiếc chăn mỏng, bên trong bọc lấy một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt đang khóc ngặt nghẽo.

Bà nhìn xuống đứa trẻ, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi và bất lực. Đứa trẻ ấy chẳng bao giờ được gọi là "con" trong trái tim bà. Nó là kết quả của một sai lầm, một vết nhơ mà bà không thể xóa bỏ. Giọng nói run rẩy của bà khẽ thốt lên, như để nói với chính mình:

"Ta không có lựa chọn nào khác... Xin hãy tha thứ."

Đặt đứa trẻ xuống bậc thềm lạnh giá, bà nhanh chóng gõ cửa vài lần rồi vội vã rời đi. Tiếng bước chân vội vã của bà dần tan biến trong màn đêm.

Cánh cửa hé mở, để lộ khuôn mặt của một nữ tu già. Ánh sáng từ cây đèn dầu trong tay bà chiếu xuống đứa trẻ nhỏ xíu. Đôi mắt bà ánh lên một chút thương hại, nhưng rất nhanh bị thay thế bởi vẻ lãnh đạm.

"Lại thêm một đứa nữa," bà lẩm bẩm, nhặt đứa trẻ lên một cách cứng nhắc.

Đứa trẻ bị mang vào trong, nơi hàng chục chiếc nôi cũ kỹ xếp thành hàng dài trong căn phòng ẩm thấp. Tiếng khóc lóc vang lên khắp nơi, nhưng không ai buồn dỗ dành. Nữ tu đặt đứa trẻ vào một chiếc nôi trống, chẳng buồn bọc lại chiếc chăn ướt sũng.

"Đừng có làm phiền ta quá nhiều, nhóc con," bà nói, rồi quay lưng rời đi.

Đứa trẻ, chỉ mới vài ngày tuổi, nằm co ro trong chiếc nôi lạnh lẽo. Nó khóc, nhưng tiếng khóc yếu dần, hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch. Không ai đến bên cạnh. Không ai vỗ về.

Trong đêm mưa ấy, cánh cửa khép lại, không chỉ chặn mất bóng hình của người mẹ, mà còn khép kín luôn tia hy vọng đầu tiên của cuộc đời đứa trẻ.

---