Sau khi Lôi Liệt, William Phỉ Nhi đi ăn sáng và thay quần áo, hai người bọn họ quay lại bệnh viện, bác sĩ nói cho bọn họ biết, Trác Hàng đã tỉnh.
Hai người mừng rỡ, vội vàng mặc đồ cách ly vào thăm anh ta.
Trác Hàng suy yếu nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh ta tái nhợt.
William Phỉ Nhi nhìn dáng vẻ này của anh ta, cô ấy không nhịn được, cái mũi cảm thấy chua xót, nước mắt rơi xuống: "Xin lỗi, là do tôi làm hại đến anh…"
"Trác Hàng, cảm ơn cậu đã giúp tôi bảo vệ Phỉ Nhi, lần này tôi nợ cậu nhiều lắm." Lôi Liệt vô cùng áy náy.
Trác Hàng nói không ra lời, khóe môi anh ta chỉ hơi giật giật, ra hiệu không sao cả, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm William Phỉ Nhi, ánh mắt anh ta không giống lúc trước.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者