"Phong thư? Ngươi có mở được không?"
Đáp án của lão giả quốc sư khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khá bất ngờ. Sau khi hỏi xong, thấy lão giả quốc sư lắc đầu, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm rồi giơ hộp đá đó lên quan sát cả buổi trời.
Mặc dù nhìn kiểu gì cũng không thể liên tưởng nó tới phong thư được nhưng thấy bộ dạng chắc mẩm của lão giả quốc sư thì hắn cũng bán tín bán nghi, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy một món pháp bảo ném qua cho lão quốc sư, sau đó lại nhìn đứa bé trai một cái đầy thâm ý.
Đứa bé trai thấy vậy thì căng thẳng tột độ. Nó không dám oán trách Vương Bảo Nhạc nên dồn hết bất mãn lên người lão quốc sư. Theo đứa bé trai thấy, nếu như đồ áo rách nhà ngươi đã biết thì sao không nói sớm đi, lại còn nói sau ta, thế này có khác gì hại ta đâu!
Sau khi ghi mối thù này lại, đứa bé trai lập tức nghĩ cách bù đắp lại. Khi nó nhìn thấy mấy bình đan dược kia thì hai mắt sáng rực lên, tranh thủ nói.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者