Đồ ăn đã hết, gia cụ cũng không còn nhưng thân thể phát triển thì bao tử của nó cũng tăng theo, một khi ăn không đủ no thì nó sẽ kêu la inh ỏi không chịu ngừng. Vương Bảo Nhạc càng nghe càng thấy mệt tim, cuối cùng hắn trừng mắt nhìn con lừa đã to cỡ con ngựa cứ luôn miệng kêu réo kia, lòng thầm nghĩ nếu bây giờ mà làm thịt thì chẳng ăn được mấy nữa, thôi thì nuôi thêm ít lâu nữa cũng được.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc bèn hừ một tiếng, thấy trong phòng trống rỗng nên hắn đưa nó ra ngoài, định bụng mua một ít đồ ăn vặt về. Lúc đi ra ngoài, hắn nhìn con lừa kia còn đang dán mắt vào cửa chính mà nhỏ dãi thì lại thấy đau đầu hơn. Hắn biết thừa là con này đang cân nhắc xem cánh cửa ấy có ăn được hay không... Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận đè cổ nhảy lên người nó.
Với vóc dáng mi nhon của Vương Bảo Nhạc, mới vịn nhẹ cái mông xuống thôi thì con lừa này lập tức ngã bẹp xuống đất, bốn vó giãy đành đạch tạo thành rất nhiều vết cào trên đất, miệng thì kêu rên.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者