webnovel

Chương 464: Trở mặt, giao chiến chính diện (1)

編輯: Nguyetmai

Giọng nói sang sảng của Thẩm Diệc Minh vang lên ở đầu kia, "Noãn Noãn, cháu tìm bác à? Có phải là nhớ bác rồi không?"

 "Bác, tối nay bác về nhà được không? Cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với bác."

 Thẩm Diệc Minh cau mày, đại khái đoán được cô muốn nói cái gì, ông trả lời, "Bác đang khảo sát ở nơi khác, một hai ngày không về được."

 "Không, bác lừa cháu, nhất định bác không ở nơi khác, cháu cầu xin bác hãy về đi, cháu cầu xin bác đấy."

 Thẩm Diệc Minh ở đầu kia lạnh giọng nói, "Noãn Noãn, không thể không hiểu chuyện như vậy, bác có công việc phải xử lý, không chậm trễ được, đợi xong việc rồi sẽ về. Ngoan ngoãn, nghe lời đi."

 "Bác, bác đang cố ý tránh cháu đúng không? Bác biết cháu muốn nói điều gì, bác cố ý không về gặp cháu đúng không?"

 "Noãn Noãn, bác hơi bận, hôm khác sẽ gọi điện thoại cho cháu."

 "Bác hai…"

 Thẩm Diệc Minh đã cúp điện thoại.

 Cúp điện thoại, ông giơ tay đỡ trán, một tay khác dùng sức day ấn đường. Con bé này đã biết chuyện, rốt cuộc vẫn không giấu được cô. Ông không dám nghe giọng nói cầu khẩn của cô nữa, sợ mình sẽ mềm lòng. Từ trước đến nay ông luôn không có nhược điểm, cũng không có ai có thể thay đổi quyết định của ông, nhưng bây giờ ông đột nhiên không dám khẳng định như vậy. Ông có nhược điểm, nhược điểm đủ để khiến ông không chịu nổi một đòn.

 Bây giờ điều duy nhất ông có thể làm chính là không trở về, không gặp cô. Nếu không, ông thật sự không dám bảo đảm bước tiếp theo sẽ có gì thay đổi.

 Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại của ông cụ Thẩm, vội vàng chạy đến nhà họ Thẩm, nhìn thấy cô bình yên vô sự ngồi ở trên sofa, hắn thở phào nhẹ nhõm.

 Ông cụ Thẩm thở dài, "Không biết con bé này làm sao nữa, tâm trạng bất an, tư tưởng không tập trung, cháu nói chuyện với nó đi."

 Tất cả mọi người tự động nhường không gian cho bọn họ, trong phòng khách chỉ còn lại An Noãn và Mạc Trọng Huy.

 Mạc Trọng Huy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đi qua khoác lấy vai cô, dịu giọng dỗ, "Vẫn đang tức giận à? Anh và Doãn Thi Hàm thật sự không có gì. Anh đã có em rồi, sao có thể thích người khác chứ?"

 An Noãn dùng sức hất tay hắn ra, gắt lên: "Mạc Trọng Huy, đến lúc này rồi anh còn không chịu nói thật với em à! Nhà họ Mạc xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao anh phải giấu em? Chẳng lẽ anh thà liên hôn với Doãn Thi Hàm, cũng không tín nhiệm em sao?"

 Mạc Trọng Huy cau mày, cuối cùng cô vẫn biết rồi.

 "An Noãn, anh không muốn những chuyện này khiến em thêm phiền não, anh đang bảo vệ em, em hiểu không?"

 "Em không hiểu!" Cô hét lên giận dữ, "Mẹ anh đã cắt cổ tay vào viện rồi, anh còn giấu em. Anh tưởng là anh không nói gì với em, thật sự là đang bảo vệ em à? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù em có thể làm gì vì anh hay không, em cũng muốn ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt, cùng anh gánh vác. Em không muốn khi xảy ra chuyện, em là người cuối cùng biết. Mấy ngày nay anh đã khổ như vậy, nhưng em lại không biết gì cả, em còn trách lầm anh, giận dỗi anh. Mạc Trọng Huy, anh có biết bây giờ em tự trách nhiều thế nào, buồn thế nào không?"

 Nước mắt cô như đang đánh vào trái tim hắn, hắn giơ tay ôm chặt cô vào trong lòng, khàn giọng đau lòng nói: "Bởi vì thân phận của em rất đặc biệt, anh không muốn em bị kẹt ở giữa khó xử. Noãn Noãn, anh chỉ muốn dùng cách của anh để bảo vệ em, em hiểu chứ? Anh thà một mình gánh vác tất cả đau đớn cũng không muốn lôi em vào, để em cùng buồn với anh."

 An Noãn ôm chặt lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, "Mạc Trọng Huy, cho dù em không thể làm gì cho anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, anh không thể liên hôn với Doãn Thi Hàm được."

 Mạc Trọng Huy khẽ vuốt tóc cô, dịu giọng nói: "Sao anh có thể liên hôn với Doãn Thi Hàm được, vĩnh viễn không thể. Cho dù anh không thể ở bên em, anh cũng sẽ không ở bên bất cứ ai khác."

 An Noãn dùng sức đấm lên lưng hắn một cái, "Cái gì gọi là cho dù không thể ở bên em, Mạc Trọng Huy, anh có biết nói chuyện không hả?"

 "Được, được, được, anh nói sai rồi, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, cả đời."

 "Mạc Trọng Huy, anh không được giấu em bất cứ chuyện gì nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt."

 Hắn nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, "Được."

 "Anh nói cho em biết, tình hình bây giờ là thế nào, mẹ anh có nghiêm trọng không?"

 "Cấp cứu kịp thời, không có gì đáng ngại, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi."

 An Noãn cầm chặt tay hắn, muốn dùng sức lực nhỏ bé của mình khích lệ hắn.

 "Mạc Trọng Huy, anh và Doãn Thi Hàm là thế nào?"

 Hắn cười khẽ, véo má cô, cười nói: "Vẫn đang so đo chuyện này hả? Hôm nay Doãn Thi Hàm đến bệnh viện thăm mẹ anh, cô ta nói với mẹ anh, cô ta xin tha cho ba anh trước mặt ông cụ Tiết, nhờ ông cụ Tiết ra tay giúp đỡ. Mẹ anh vì cảm kích cô ta nên bảo anh mời cô ta ăn cơm."

 "Anh ngốc à? Cái gì mà mời cô ta ăn cơm, rõ ràng là muốn làm mối hai người."

 Mạc Trọng Huy khẽ cau mày.

 An Noãn tiếp tục chất vấn, "Tại sao em nhìn thấy Doãn Thi Hàm khoác tay anh?"

 Mạc Trọng Huy gãi đầu, "Lúc cô ta lên cầu thang, đi giày cao gót không vững nên bám vào anh một chút, có lẽ đúng lúc đó bị em nhìn thấy."

 An Noãn hừ lạnh, "Cái gì mà không vững, rõ ràng chính là ăn đậu hũ của anh, anh là đồ ngốc à?"

 Mạc Trọng Huy càng cau mày chặt hơn.

 "Sau đó anh có ăn cơm với Doãn Thi Hàm không?"

 "Anh dám ăn với cô ta à? Cả chiều đi tìm em."

 Cô bĩu môi, "Vậy sau này anh còn gặp cô ta nữa không?"

 "Sẽ không gặp riêng nữa, cho dù cần gặp mặt, cũng sẽ gặp ở chỗ có em."

 An Noãn hài lòng dựa vào lòng hắn, "Mạc Trọng Huy, cho dù tương lai như thế nào, chúng ta cũng phải thật tốt, mở rộng cánh cửa lòng với nhau, bất cứ chuyện gì cũng không được giấu nhau."

 "Được."

 "Em sẽ cầu xin bác hai em cho đến lúc bác ấy chịu buông tay mới thôi."

 Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại, rất lâu cũng không dãn ra.

 Trải qua chuyện ầm ĩ như vậy, ông cụ Thẩm cũng biết chuyện của nhà họ Mạc. Ông cụ im lặng chẳng nói gì mãi, thỉnh thoảng lại nặng nề thở một hơi. Lớn tuổi rồi, chỉ muốn mấy đứa con cháu hòa thuận, nhưng ông cụ biết, Thẩm Diệc Minh ở vị trí này sẽ không thiếu được tranh đấu. Thế nhưng lại cứ là với nhà họ Mạc khiến hai đứa bé này thành người bị hại nhất. Nói ra ông cũng có trách nhiệm, nếu như năm đó không phải là ông khăng khăng muốn gả Diệc Như cho Mạc Bình Giang thì cũng sẽ không xảy ra nhiều thù hận như vậy. Thật ra, lúc đó ông không hề muốn gả Thẩm Diệc Như sớm như vậy, nhưng ông dần dần phát hiện tình cảm của Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như không đơn thuần, thậm chí càng ngày càng không có cách nào khống chế, ông mới không biết làm sao đưa ra quyết định như vậy. Vừa đúng lúc đó thì nhà họ Mạc đến cầu hôn, giữa Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn, ông đã chọn Mạc Bình Giang tương đối trung hậu thật thà hơn.