webnovel

Chương 188: Cuộc sống bình yên (5)

編輯: Nguyetmai

Mạc Trọng Huy lườm cô ta, dửng dưng nói: "Tư Nghiên đã chết, tôi phải ở vậy cả đời vì cô ấy sao?"

"Nhưng tại sao lại là An Noãn? Em nghe nói cái thai mà An Noãn đang mang trong bụng là con của Thường Tử Phi!"

"Ke…é…et!!!" một tiếng, Mạc Trọng Huy đạp phanh, dừng xe ở giữa đường.

"Xuống xe!"

"Không, em không xuống! Chỗ này hoang vắng như thế này, làm sao em về tới nhà được? Anh Trọng Huy, anh đang trốn tránh phải không? Bất luận anh trốn tránh như thế nào, đứa bé kia cũng không phải là của anh! Anh có thể cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng con của người khác sao?"

"Xuống xe! Cút!"

Bị chọc đúng chỗ đau, Mạc Trọng Huy gần như rống lên.

Hà Tư Kỳ khiếp vía, vội ngoan ngoãn xuống xe.

Chiếc xe ngoặt một góc trăm tám mươi độ, "vụt" một tiếng lao vút đi.

Hà Tư Kỳ tức giận nghiến răng, gọi điện thoại cho La Hiểu Yến: "Này, tôi chỉ thành công được một nửa, Mạc Trọng Huy đưa tôi về nhà, hẳn là An Noãn rất tức giận, nhưng trên đường về, tôi không kiềm chế được cái miệng, cãi nhau với Mạc Trọng Huy một trận, bây giờ anh ta bỏ tôi một mình ở trên đường."

Ở đầu bên kia, La Hiểu Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi đã nói từ trước rồi, đừng có cố chống đối lại Mạc Trọng Huy, cô cứ làm nũng với anh ta, anh ta nhất định sẽ 'đổ' ngay."

"Lần sau tôi sẽ sửa."

"Còn có lần sau? Lần sau cô mượn cớ gì để gặp anh ta?

Hà Tư Kỳ hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Chúng ta không có phần thắng, ngay cả đến ngày giỗ của chị tôi mà Mạc Trọng Huy cũng không đi, vì muốn ở bên cạnh con khốn kia. Tuy nhiên, khi vừa nghe tôi nói cái thai kia là của Thường Tử Phi, anh ấy đã hết sức kích động, xem ra trong lòng anh ấy vẫn rất để tâm về chuyện này."

"Nói thừa, nuôi con của người khác, làm sao không vướng mắc trong lòng được!"

***

Mạc Trọng Huy trở về nhà, người giúp việc nói với hắn rằng cô An thấy khó chịu, đã về phòng nghỉ ngơi rồi.

Mạc Trọng Huy thở ra một hơi thật dài, liền chạy lên lầu.

Vào phòng, hắn thấy An Noãn đang ngây người ngồi bó gối ở sân thượng. Mỗi lần cô ấy ngồi kiểu này là như đang tự muốn bảo vệ lấy mình.

Hắn bước tới, vỗ nhẹ sau đầu cô: "Giận rồi à?"

An Noãn hất mạnh tay hắn ra, cáu kỉnh: "Đừng đụng vào người tôi!"

"Giận thật sao?"

Mạc Trọng Huy bế cô đặt lên đùi mình.

"Anh điên hả? Cút đi, đừng làm phiền tôi!"

Nói xong, cô nhảy xuống khỏi đùi hắn.

Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, khẽ nói: "Nếu không hài lòng cái gì em cứ nói thẳng ra, đừng có làm mình làm mẩy với anh như vậy!"

"Mạc Trọng Huy, là anh bảo tôi nói đấy nhé, tôi sẽ nói thẳng: Đoạn tuyệt với Hà Tư Kỳ ngay, đoạn tuyệt hoàn toàn, không còn dính líu gì nữa!"

Mạc Trọng Huy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đã đoạn tuyệt lâu rồi, anh sẽ không tiếp tục có gì với cô ấy nữa."

"Tôi không nói chuyện đó! Ý tôi muốn nói là anh đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô ta, bảo cô ta dọn khỏi biệt thự của anh, hàng tháng cũng không được tiếp tục gửi tiền cho cô ta nữa!"

Mạc Trọng Huy nghe vậy, đôi mày lập tức cau lại: "Biệt thự đó do cô ấy đứng tên."

"Biệt thự để cho cô ta cũng được, dù sao cô ta theo anh một thời gian dài như vậy, nhưng sau này không được gửi tiền cho cô ta nữa! Làm như vậy có nghĩa là gì? Anh bao cô ta sao?"

Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, đừng nóng. Anh có nghĩa vụ chăm sóc cho cô ấy. Hơn nữa, đối với anh, chút tiền đó cũng không là gì cả."

An Noãn cố đẩy hắn ra, hét lên: "Mạc Trọng Huy, đây không phải là vấn đề có tiền hay không có tiền! Nếu anh muốn sống hạnh phúc với tôi thì lập tức chấm dứt mọi quan hệ với cô ta ngay! Hà Tư Kỳ là người khỏe mạnh, có chân có tay, hà cớ gì anh lại phải nuôi cô ta như vậy? Cô ta còn trẻ, cô ta có thể cam lòng chịu như vậy cho tới già sao? Bây giờ anh dùng tiền bạc thỏa mãn cô ta, một ngày nào đó, cô ta cảm thấy trống trải, anh lại thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cô ta. Rồi sau này cô ta lớn tuổi hơn, muốn có một đứa con, anh lại cho cô ta một đứa con sao? Mạc Trọng Huy, đó sẽ là một cái vòng luẩn quẩn không sao kết thúc được!"

Mạc Trọng Huy sa sầm, hừ nhẹ: "Em nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Anh đã nói sẽ không có quan hệ gì với cô ấy nữa rồi! Dù sao thì cô ấy cũng theo anh nhiều năm như vậy, từ Bắc Kinh theo anh tới Giang Thành này, anh có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy!"

"Không chỉ vậy, anh còn hứa với người chị đã chết của cô ta, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ta phải không?"

Mạc Trọng Huy nhíu chặt hai hàng lông mày, buồn bực nói: "Em cứ nhất định phải lôi chuyện người đã mất ra nói vậy sao?"

"Mạc Trọng Huy, anh không cảm thấy anh với Hà Tư Kỳ như vậy là rất kinh tởm à? Nếu anh cứ tiếp tục dây dưa như vậy với Hà Tư Kỳ, Hà Tư Nghiên ở trên trời có linh thiêng, sẽ không tha thứ cho hai người đâu!"

Mạc Trọng Huy ấn vào điểm giữa đôi mày đang nhức nhối, lạnh lùng nói: "Anh có nghĩa vụ chăm sóc cho Hà Tư Kỳ, anh không muốn em làm ầm ĩ với anh vì chuyện này!"

Nói xong, Mạc Trọng Huy hơi tức giận bỏ đi.

"Mạc Trọng Huy, tôi cũng nói cho anh biết, nếu như anh không chấm dứt với Hà Tư Kỳ, vậy thì chúng ta chấm dứt ở đây. Sinh con xong, tôi sẽ dẫn con rời khỏi cái nhà này!"

Mạc Trọng Huy lập tức dừng bước, xoay người lại hơi nheo mắt nhìn cô: "Lặp lại lần nữa xem!"

Mỗi lần Mạc Trọng Huy nhíu nhặt đôi mày, mắt nheo lại là dấu hiệu cho thấy hắn đang rất tức giận.

Nhưng ngày hôm nay An Noãn không chút kiêng dè lặp lại: "Tôi sinh con xong, hãy để chúng tôi đi khỏi cái nhà này!"

Mạc Trọng Huy tức quá hóa cười: "An Noãn, cô xem tôi là cái gì vậy hả? Sinh con xong liền đi? Mẹ kiếp, tôi có vô dụng tới mức nào cũng không để cho cô lợi dụng như thế! Muốn đi thì cút ngay bây giờ cho tôi!"

An Noãn nhướng mày, dửng dưng hỏi: "Anh nói thật chứ? Anh khẳng định sẽ không đổi ý?"

Bị cô gặng hỏi như vậy, Mạc Trọng Huy cũng nguội xuống một chút, nhẹ giọng nói: "An Noãn, rời khỏi anh, em sẽ sống bằng cách nào? Lấy cái gì nuôi con? Thôi được, đừng ầm ĩ nữa, cứ ngoan ngoãn ở đây, sống vui vẻ bên anh đi."

An Noãn cười châm biếm: "Mạc Trọng Huy, anh đừng có quá coi trọng bản thân mình như vậy, anh cho rằng cứ ai rời khỏi anh thì sẽ không sống được nữa chắc? Tôi có tay có chân, có thể làm việc kiếm tiền, không giống Hà Tư Kỳ của anh, cần người bao dưỡng!"

"An Noãn, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với em về chuyện này nữa. Tiền anh cho Hà Tư Kỳ chẳng thấm tháp gì so với tiền anh cho em, em đừng bận tâm tới chuyện đó nữa. Cũng đừng nhắc tới Hà Tư Nghiên, cô ấy mất rồi, xin hãy tôn trọng cô ấy."

Mạc Trọng Huy nói xong cũng không quay đầu lại, liền rời khỏi phòng.

Qua một hồi lâu, An Noãn mới hiểu ra ý tứ của hắn. Đối với hắn, suy cho cùng Hà Tư Nghiên vẫn có vị trí cao nhất, không ai có thể thay thế được.

Thời gian này cô luôn tự nhủ, hãy cho con một mái nhà hoàn chỉnh, tha thứ cho tất cả những điều Mạc Trọng Huy đã tổn thương cô, để con có một cuộc sống tốt đẹp. Thậm chí cô còn nghĩ, Mạc Trọng Huy không tin đứa bé là con của hắn, đợi đến khi đứa bé ra đời, cô sẽ đi làm xét nghiệm AND để hắn tin tưởng.

Có trời mới biết, quyết định đó của cô cần bao nhiêu dũng khí, nhưng kết quả cô nhận ra, tưởng tượng càng tốt đẹp bao nhiêu, thực tế càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

Khi ở bên Thường Tử Phi, đối với chuyện giữa Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu, cô tin tưởng vào anh vô điều kiện. Khi ở bên Mạc Trọng Huy thì ngay cả một việc nho nhỏ cô cũng không cam lòng chịu thiệt.

Đây không phải là tin tưởng hay không tin tưởng, mà là yêu và không yêu.

An Noãn nhận ra mình thật sự không xứng đáng là một người mẹ, tâm trạng cô luôn không ổn định, có lẽ đứa bé trong bụng không thích như vậy, càng ngày nó càng đạp cô nhiều hơn trước.