webnovel

Tàu Điện Ngầm,Nơi Chúng Ta Bắt Đầu

Romi Raini một thiếu niên từ vùng quê Kyoto của mình lên Tokyo học,sẽ không có gì bất ngờ nếu anh không ngủ quên trên chuyến tàu của mình,và rồi gặp được cô gái tên Kanami Niru.Trùng hợp thay đó chính là cô bạn cùng lớp của anh ấy...

VailVatl · 青春言情
分數不夠
4 Chs

Chương 3

Hôm nay là 2 tuần kể từ lúc tôi bắt đầu đi học, đã kể từ đấy tôi chưa kiếm lấy được câu lạc bộ nào. Sao tôi biết được cái nào phù hợp chứ, đau đầu thật đấy.

Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định sẽ đi tìm thằng Fumi để thảo luận.

"Hôm nay không gặp được Kanami rồi.., cũng phải thôi, đâu phải lúc nào cũng cùng chuyến."

Sau đó rồi đã đến lớp và gặp thằng Fumi

"Yo, chào buổi sáng."

"Ờ, chào buổi sáng Raini."

"Này Fumi, mày tính vào câu lạc bộ nào chưa."

"Tao thì chưa chắc nữa, tính vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, lúc đó tao có thể thoả sức chụp ảnh, và chụp cả Umi-san nữa hê hê hê." Nhìn thằng Fumi nói vậy làm tôi cũng không ngờ tới.

"Đúng thật là, mày thích Umi-san quá nhỉ."

"Tất nhiên rồi, không thứ gì có thể cản tao đến với cô ấy."

"Mày..., hết nói nổi thằng này , thôi được rồi, trước hết đề xuất cho tao vài câu lạc bộ đi, có lẽ tao sẽ giúp được gì đó."

"Thật à?, đừng có mà làm hỏng hình tượng của tao, hay mày có mối quan hệ gì với cô ấy?."

"Tao có quen với Kanami-san, có thể sẽ giúp gì đó được thôi."

"... Được, tao tin mày đó." Nó cười khoái chí nhưng đâu biết rằng đó chỉ là lời nói dối.

Xin lỗi mày nhưng tao chỉ muốn mày vui thôi Fumi haha...

Sau một hồi thằng Fumi giới thiệu, tôi quyết định chọn vào câu lạc bộ văn học.

"Gì chứ, mày định chọn câu lạc bộ văn học thật à, nó nhàm chám lắm đấy."

"Không sao, tao có ý định riêng cho mình ở đấy rồi."

Không, thật ra đến tôi cũng chưa có ý định gì ở đó, nhưng tôi cũng chỉ là muốn trải nghiệm thôi, ở đấy tôi chắc sẽ học được nhiều thứ về lịch sử và những gì đó tôi chưa biết.

"Được thôi, chiều tao sẽ đi cùng mày."

"Được được, bạn tốt của tao." Tôi choàng tay vào cổ nó.

Tôi ngước lên nhìn Kanami đang nói chuyện với đám bạn của cô ấy.

"Không biết câu lạc bộ của cô ấy ở đâu nhỉ." Tôi nói thầm, bỗng cô ấy nhìn liếc lấy, đôi mắt của cô ấy chạm đến đôi mắt của tôi. Đôi mắt nâu có một vẻ đẹp ấm áp và sâu thẳm, như thể chứa đựng cả một thế giới bên trong.

Ánh mắt lấp lánh dưới ánh sáng, giống như những hạt cà phê mịn màng hay màu đất sau cơn mưa, tôi dường như bị cuốn hút bởi đôi mắt ấy, ngay sau đó tôi đã phải quay đi chỗ khác, thật sự là ngượng quá đi mà.

Tiếp tục trong bữa học, một mảnh giấy được vụn lại bay đến chỗ bàn tôi đang học.

'Giờ ra chơi ở sân thượng, hãy gặp nhau ở đấy.'

"C-cái gì đây, không lẽ là tỏ tình, nhưng mà là của ai, thật sự muốn hẹn mình à, đáng nghi thật."

Và thế là cả tiết học tôi không thể ngấm vào đầu vì lời nhắn trong mảnh giấy.

Tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, tôi hít thở lấy dũng khí một chút và tôi sẽ đi để làm rõ chuyện.

"Này Romi, mày tính đi đâu vậy.?" Fumi hỏi.

"À, tao cần giải quyết chút chuyện."

"Cần tao đi cùng không?."

"Không sao, tao sẽ về lớp liền."

"OK."

Phù~, sau đấy tôi lên sân thượng, từng bước đi lên cầu thang, chuẩn bị tới cánh cửa sân thượng, lúc này tôi nghĩ rằng nếu mở ra sẽ có một cô gái đang chờ để tỏ tình mình đúng không?, nhưng vậy tôi sẽ phải từ chối thôi, liệu cô ấy có tổn thương không..

Kéttt, tiếng mở cửa được đẩy ra.

"Gì thế này." Không có bóng của một ai, tôi tiếp tục đi ra giữa, cũng may ánh sáng mặt trời bị mây che nên tôi không cảm thấy nắng nóng.

"Romi-san.., nhỉ?." Có một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.

"U-Umi-san??." Sao cậu lại ở đây.

"Cậu nói gì vậy, đương nhiên để gặp cậu chứ sao."

"Vậy tờ giấy đấy là của cậu à."

"Ừm."

"Thế.., cậu hẹn tớ lên đây có chuyện gì."

"Cậu đấy, kể cho tôi nghe cậu với Kanami-chan là như nào đi." Cô ấy vừa hỏi vừa đến gần chỗ tôi.

"Ý cậu là gì?, chúng tôi chỉ là bạn thôi." A.., nói mới nhớ.., chúng tôi có gọi là bạn của nhau không nhỉ.

"Bạn.., có thật sự là vậy không, lúc Kanami đợi cậu, cậu có đi về cùng cô ấy không, mọi chuyện sau đấy như nào." Umi dường như đang nhồi những câu hỏi liên quan đến Kanami cho tôi.

"Kanami-san đợi mình...., ý cậu là lúc ở quán cà phê à, đúng thật là Kanami-san có đứng ở ngoài quán. Bọn tôi đã cùng nhau đi về, có vẻ như cô ấy gặp phải chuyện gì đó."

"Haiz." Umi thở dài.

"Cậu biết vì sao cô ấy tỏ ra lo lắng như thế không.?"

"Không."

"Mushiko Toya, anh ta là thành viên ở câu lạc bộ nghệ thuật, bọn tôi đã gặp tất cả mọi người trong câu lạc bộ. Anh ta cứ khen Kanami-chan xinh đẹp, đó là một lời khen,.. Nhưng nhiều quá cũng không tốt phải không?., tên khốn đã làm phiền Kanami-chan cả buổi, cố gắng quấn quýt bên cô ấy và nói những lời lẽ thân mật mà như những người bạn thường không nên nói, nói thật tôi rất ghét hắn ta, này Romi-san, nếu có ở bên Kanami-chan, hãy giúp Kanami-chan thoát khỏi vòng vây của tên đó giúp tôi."

Thì ra tôi đã hiểu vì sao lúc ấy Kanami lại như vậy, nhưng tại sao cô ấy đợi tôi, chắc chỉ vì muốn tâm sự với ai đó thôi nhỉ.

"Được, tớ sẽ giúp Kanami-san, dù gì chúng tôi cũng là bạn."

Nói xong tôi dần đi về phía cửa.

"À mà Umi-san này."

"Hửm?.."

"Cậu thấy Fumi thế nào."

"Fumi... Gozan ấy hả."

"Ừm, cậu thấy cậu ấy thế nào."

"Chắc là bình thường, có chuyện gì à."

"Bình thường." Tôi nói nhỏ.

"Không, không có gì."

Nói xong tôi rời đi ngay, với Umi là "bình thường." à, Fumi à, mày vẫn có cơ hội đấy.

"Yo, mày đi đâu lâu cả giờ ra chơi thế Romi."

"À vài chuyện vặt ấy mà, đừng để ý."

Umi cũng vào lớp ngay sau đấy và lớp học vào tiết.

Giờ ăn trưa cũng trôi qua một cách nhanh chóng, chúng tôi trở lại học bình thường.

Không biết nữa, hai con mắt của tôi đang dần đóng lại, tôi khó có thể chịu sự cưỡng bức của giấc ngủ đang lây lan tới và chìm vào giấc ngủ.

"Này này, Romi Romi, dậy mau tới giờ về rồi."

"..... Để tao ngủ tiếp đi."

"Ngủ cái gì mà ngủ, mày đã ngủ từ đầu tiết tới giờ, không nhờ tao đánh lạc hướng thầy thì mày ăn đủ rồi."

Tôi đứng dậy vươn hai tay ra.

"A.., người tao mệt quá."

"Ra rửa mặt đi, chúng ta tới câu lạc bộ."

"Bên kia là khu câu lạc bộ thể thao, còn chỗ tao với mày chắc sẽ gần nhau thôi."

Câu lạc bộ văn học.

"Đây rồi, chúc may mắn Romi." Nói xong thằng Fumi như gió bay đi mất.

Sau khi mở chiếc cửa trước mặt tôi ra, chính thức tôi sẽ là thành viên của hội.

Raini đưa tay ra mở thì đột nhiên cánh cửa được kéo từ trong ra. Một cô gái với màu tóc đen ngắn đang nhìn.

"Chào chị, em là Romi Raini, em đến đây để tham gia câu lạc bộ văn học." Liệu vậy có ổn chưa nhỉ?.

"Haa.., WATARI-SAN chúng ta có thành viên mới.

"Đâu." , "Để tôi tiếp cậu ấy, mọi người sẽ làm thành viên mới sợ mất." , " Gì chứ, sợ cậu thì đúng hơn Kanki-san à." , "Hể??."

Đồng loạt những lời nói ra từ sau cánh cửa.

"Chị là Zuki Tommoe, cao trung năm hai, mong em giúp câu lạc bộ phát triển nhé."

"Đây là chị Watari Eiri, hội phó hội học sinh kiêm trưởng câu lạc bộ của chúng ta."

"Đây là anh Hiroshi Kanki, và anh Takashi Kio."

"Em chào mọi người, em là Romi Raini, từ giờ sẽ chính thức gia nhập câu lạc bộ, mong mọi người giúp đỡ."

"Hahaha, tốt quá rồi, vậy thì câu lạc bộ của chúng ta sẽ không bị dỡ bỏ nữa." Anh Hiroshi nói xong làm tôi ngạc nhiên.

"Vậy là hội chúng ta suýt bị dỡ bỏ ư?."

"Đúng vậy, không ai hứng thú tham gia câu lạc bộ văn học cả, chị cũng đã đau đầu đấy chứ, nhờ cái chức phó hội học sinh nên được thời hạn kiếm thành viên bổ sung lâu hơn một tí, may quá rồi.." Watari thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy, chúng ta cùng nhau hoạt động thôi nhỉ." Tất cả đồng thanh nói trừ Raini.

"Vâng!." Tôi đã rất hào hứng, cả buổi chúng tôi cùng nhau đọc sách, nghiên cứu những điều thú vị.

Chớp mắt giờ kết thúc hoạt động, mọi người giao chìa khoá cho tôi để cất ở phòng giáo viên.

Giờ này hầu như mọi người cũng đã về hết, chỉ có những người hoạt động câu lạc bộ ở lại.

Câu lạc bộ hội hoạ.

Đây không phải là chỗ mà Kanami đang ở ư. Tôi ngó vô qua cửa kính cửa sổ, có thể nhìn thấy Kanami đang vẽ, hình như.., cô ấy đang vẽ ảnh chân dung bức tượng trên bảng.

Kanami quay sang nhìn thấy tôi, cô ấy đang lúng túng như một đứa trẻ vậy. Cất chìa khoá xong thì cũng đúng lúc Kanami và nhóm bạn ra về, tôi đi theo đến lúc mỗi người mỗi hướng.

Kanami quay ra sau nhìn tôi.

"Cùng nhau về không."

"Ừm, được."

"Chà, cậu vẽ đẹp đấy, không ngờ tài năng của cậu cũng tốt thật."

"Cũng chưa là gì đâu, ở trong đấy thì tớ là vẽ xấu nhất rồi."

"Thì có sao, cậu vẽ vậy là đẹp rồi, đừng so sánh với bất cứ ai nhé." Tôi nhìn thấy Kanami tỏ ra có vẻ hơi thất vọng chút.

"Ừm."

"Này Romi-san."

"Sao thế?."

"Mai là thứ bảy cậu rảnh không, tớ sẽ đi chơi cùng Umi-chan và Nanami-chan và những senpai trong câu lạc bộ, cậu có đi cùng được không." Tôi cảm nhận được Kanami dường như đang mong chờ tôi ở điều gì đó.

"Được, tớ sẽ đi."

Tôi sẽ đi, nếu có các senpai thì chắc chắn sẽ có tên khốn đó, tôi sẽ đi theo Kanami để hắn không được tiếp cận.

"Hah, nhớ đó nhé Romi-san!." Ánh mắt và đôi môi cô ấy nhìn như thể đang cười.

"Chắc chắn rồi, tớ sẽ không quên đâu."

Bầu trời dần chiếu ánh nắng hoàng hôn xuống. Một ánh nắng mà có thể nói là tôi muốn ngắm nhất, cảm giác huy hoàng này.., ánh sáng mập mờ từ bóng đèn của những cửa hàng đang chiếu lên.

"Romi-san, chúng ta đi siêu thị tí đi." Kanami chạy ra trước tôi rồi nói.

Tôi đã khựng lại một chút, vì đây là lần đầu cô ấy rủ tôi đi đâu đó.

"Nhưng không phải mai ta cũng đi chơi rồi sao?."

"Mồ~, tớ muốn đi siêu thị một chút, nhân tiện thì cùng mua đồ ăn cho bữa tối luôn."

"Được rồi, thế chúng ta đi thôi."

Cũng được, tôi cần mua đồ ăn cho bữa tối của mình, mới qua mở tủ lạnh mà không còn gì, tôi phải ăn mì để sống tạm bợ qua ngày.

"Hừmmm Romi-san, cậu có thích ăn trứng cuộn không."

Nhìn Kanami có vẻ nghiêm túc với đống nguyên liệu của cô ấy đang mua.

"Tớ thích lắm, trứng cuộn ngon nhưng tớ không biết điều chỉnh gia vị như nào."

Đúng vậy, chính tôi đã lấy hết đống trứng để thử làm sao cho hợp món trứng cuộn, nhớ lại mà đau lòng quá.

"Romi-san, đằng kia đằng kia." Chỉ về phía có đồ ăn thử.

"H-hể, là mochi dâu tây, tớ đã muốn ăn từ lúc mùa xuân tới rồi." Mochi dâu tây thường ăn vào mùa xuân, mùa xuân hằng năm mẹ làm mochi dâu tây cho tôi, nhưng giờ không thể có nữa..

Kanami nhìn Raini như thể cảm nhận điều gì đó.

"Nào há miệng ra."

"H-hả!?."

Kanami đang đưa món mochi dâu tây lên gần miệng tôi

Chằm chằm

Cô ấy không biết xung quanh đây nhiều người như nào ư?, tôi nuốt nước miếng và từ từ há miệng đón nhận miếng mochi dâu tây một cách ngon lành.

"Ư, miếng mochi đang tan chảy trong miệng tớ."

"Ngon đến vậy sao, tớ cũng phải thử một miếng." Cô ấy cho miếng mochi dâu tây vào miệng và những hào quang dâu tây như đang toả sáng xung quanh, chắc Kanami đang cảm thấy ngon lắm đây.

Chúng tôi đã cùng nhau mua sắm, qua những gian hàng bán đồ chơi, đi khắp cả siêu thị.

18 giờ 47 phút

"Romi-san!, đã trễ thế này rồi sao, tớ chưa nhắn cho mẹ nên bà ấy sẽ lo lắng mất."

"Thế thì cùng về thôi nhỉ."

"Xin lỗi nhiều nhé, vì tớ mà cậu sẽ bị mắng mất." Tỏ ra hối lỗi tột cùng với Raini.

"Không sao cả, tớ ở riêng mà, mẹ tớ đang ở Kyoto nên không sao đâu."

"Cậu ở riêng sao.., nhưng mới chừng này tuổi, ổn không đó."

"Không sao không sao, tớ cũng đang dần quen rồi."

"....."

"Đây cà phê sữa, nãy tớ có mua cho cậu đấy, khi nào buồn ngủ thì uống nha đừng để ngủ quên như hôm nay đó." Kanami vừa nhìn vừa cười thút thít.

"A.., cậu thấy rồi ư." Ngại quá, ngại quá tôi chỉ muốn kiếm lỗ chui xuống.

"Vậy về thôi Romi-san, ga sắp đến rồi đấy."

"Ừm!."

Một lúc sau chen chúc giữa biển người, tôi lạc mất Kanami.

"Kanami-san, cậu đâu rồi."

Tôi cố gắng kiếm cậu ấy xem cậu ấy có ổn không, một bàn tay thấp thó ra như đang muốn được kéo đi, trong vô thức tôi đã nắm kéo lấy bàn tay ấy.

"Hah.., Romi-san, cậu đây rồi, mới một chút mà đã lạc nhau rồi." Cô ấy thở hổn hển và chảy chút mồ hôi.

"!!!"

Cả hai chúng tôi nhận ra mình đã nắm lấy tay nhau nhưng vẫn không buông.

"Th-thế này có ổn không?.." Tôi chập chờn vừa ngại ngùng hỏi.

"Đ-được, dù gì cũng để khỏi bị tách ra."

Giữa biển người đông chen chúc, hai bọn tôi đang bị ép lại gần nhau, cô ấy lùn hơn một chút nên tôi đã ngẩng cao đầu, Kanami cúi đầu xuống dựa vào vai, cả đường đi cả hai không nói gì.

Tới ga của tôi thì cả hai phải buông tay để tôi về nhà, không hiểu sao nhưng tôi muốn tận hưởng cảm giác đó lâu hơn một chút.

Về tới căn hộ, tôi lại tiếp tục tận hưởng cuộc sống tự lập của mình, thật yên bình, nhưng cũng thật cô đơn.