Hàn Tiêu ghi nhớ game thủ có tên Đêm Hè Phồn Hoa xong cũng quẳng chuyện này sang một bên.
Đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra, game thủ dù sao cũng là người thăm dò, kiểu gì cũng có người hướng về những thứ mới lạ còn chưa được khám phá, không có cách nào để ngăn cản, thế nên chẳng bằng cứ thuận theo tự nhiên thì hơn.
Chỉ khi nào trải qua bão táp mưa sa mới biết được lều bạt che mưa chắn gió đáng quý nhường nào.
Xem diễn đàn game thủ thêm một lúc thì sofa bên cạnh đột nhiên lún xuống, một người ngồi xuống cạnh anh, Hàn Tiêu quay đầu nhìn sang, thì ra là Leonard.
"Không chơi nữa à?"
"Raki kéo Fordring qua chơi rồi, thế thì chơi cái mẹ gì nữa." Leonard bình thản văng tục.
Hàn Tiêu bật cười, anh nghiêng người nhìn chằm chằm Leonard, thuận miệng hỏi: "Gần đây cậu có tâm nguyện gì không, nếu có nhất định phải nói ra đấy."
"Không có."
"Tỉ mỉ ngẫm lại xem, đừng sợ làm phiền tôi, có chuyện gì cũng nhất định phải nói cho tôi biết..."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者