webnovel

Chương 57: Thời cơ tốt nhất

編輯: Nguyetmai

Đường phố đêm khuya, tu sĩ qua lại cũng không nhiều.

Trong nháy mắt thần thức hai người va chạm vào nhau, Hàn Tu Văn dừng bước.

Thần thức va chạm giống như sóng nước va vào đá ngầm, sóng vỡ thành ngàn vạn mảnh. Trong đầu Hàn Tu Văn bỗng nhiên truyền đến sự đau đớn như kim châm.

Ít nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ, trong lòng Hàn Tu Văn nhanh chóng có phán đoán. Gã cố gắng muốn thu hồi thần thức lại. Nhưng thần thức gã vừa lui, thì thần thức của đối phương đột nhiên biến thành một thanh kiếm, hung hãn bổ về phía gã, khiến cho gã khó mà có thể tránh né.

Không thể tránh, vậy thì đành phải chiến đấu Hàn Tu Văn nhắm hai mắt lại. Trong đầu gã đột nhiên rung động, có cảm giác choáng váng.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện hình ảnh Nhược Thủy đạo quân, tóc bạc giống như bông lau cuối thu, phiêu đãng theo gió. Đôi mắt trong suốt có thần lóe ra vẻ khinh miệt và đùa giỡn. Ông đứng nghiêm giữa không trung, giống như là đang nhớ lại chuyện xưa, "Còn nhớ rõ khi ngươi cầu hôn Khinh Trần với ta không? Ngươi nói, thế gian này không có người con gái nào tốt hơn con bé, tất nhiên sẽ đối đãi với con bé như châu báu. Hàn Tu Văn, ta vui lắm, vui vì ngươi đã phá hủy con bé, nếu không thì sao con bé có thể có một cuộc sống mới chứ? Ngươi cứ chờ mà xem đi, con bé tới rồi, công sức con bé phụng dưỡng ngươi một trăm bảy mươi năm, con bé sẽ thu về gấp bội! Con bé làm tu vi ngươi tăng tiến, rồi cũng sẽ phế tu vi của ngươi đi."

"Bây giờ ta sẽ giết nàng ta!"

Tu sĩ đi ngang qua nhìn thấy tu sĩ mặc đồ xanh đang đứng giữa phố bỗng xoay người, xuất chiêu ra sau lưng. Chân khí màu tím và màu xanh sẽ trào ra. Hơi thở hủy diệt dọa cho tu sĩ sau lưng vội vàng triệu ra pháp bảo hộ thân.

"Uỳnh" một tiếng thật lớn. Toàn bộ phố dài trước cỗ chân khí này yếu ớt như tờ giấy, bị nhấc lên. Mảnh gỗ vụn bay tứ tán, tu sĩ la lên thảm thiết

Trong nháy mắt này, Minh Triệt kinh ngạc thu hồi thần thức, từ xa đã thấy một con phố dài rơi vào ngọn lửa.

Còn Hàn Tu Văn thì trong nháy mắt này cũng tỉnh táo lại. Áo xanh lấp lóe, giống như một điểm màu xanh điểm lên màu đen của màn đêm mà bay về nơi xa. Những tu sĩ may mắn thoát khỏi cũng không thể nào nhìn được rõ ràng phương hướng gã trốn đi.

Minh Triệt nhìn chăm chú chấm sáng xanh bay về phía đỉnh Thiên Khung, khóe miệng hơi nhếch lên, "Hay cho một chưởng giáo Nguyên Đạo Tông tẩu hỏa nhập ma."

Trong đêm tối, ánh lửa ngút trời, những tu sĩ Nguyên Anh của ba tông bốn môn bên Đạo Môn không hẹn mà cùng bay từ doanh địa tới. Thiên Quyền trưởng lão liếc mắt thấy Minh Triệt đang đứng trên không, râu tóc ông ta đều dựng thẳng lên, "Thiếu quân sao lại vô cớ ra tay với tu sĩ Đạo Môn chúng ta?"

Đối mặt với ánh mắt bất thiện của khoảng mười vị tu sĩ Nguyên Anh, Minh Triệt lạnh nhạt cười nói, "Đừng nói mò là do Ma Môn gây nên. Kể cả có như thế thì sao?"

Hắn nhẹ nhàng phất tay, giống như là đuổi một con ruồi đang vo ve bên tai vậy. Chân khí màu vàng óng bay ra như lưu tinh, đánh vỡ nát màn hình nhỏ thông báo tin tức tỷ võ dựng thẳng trên quảng trường.

Minh Triệt quay người đi, trở về cung điện ở quảng trường, không thèm nhìn tới người trong Đạo Môn một chút nào.

"Ngươi…" Thiên Quyền trưởng lão giận đến nỗi ném trường kiếm ra.

"Thiên Quyền trưởng lão!" Mấy tu sĩ Nguyên Anh đồng thời ngăn cản ông ta.

Thiên Quyền cả giận nói, "Các ngươi cản ta làm gì?"

Viêm Chân đạo quân cười khổ nói, "Mặc dù thiếu quân Ma Môn không phải là người tốt lành gì, nhưng hắn cũng đã cho chúng ta một lời giải thích, chân khí của hắn màu vàng kim đấy."

"Đúng đấy Thiên Quyền trưởng lão, chúng ta hiểu lầm hắn rồi."

"Người hủy diệt con đường này tất nhiên phải có thể chất thuộc tính Hỏa."

Thiên Quyền trưởng lão khẽ giật mình.

Trên con phố dài bị ngọn lửa thiêu đốt thảm hại, đệ tử Nguyên Đạo Tông phụ trách tuần tra đang làm phép ngay tại chỗ. Từng con rồng nước từ trên trời giáng xuống, dập tắt lửa lớn, dọn dẹp hiện trường. Lại có thêm đệ tử Đan Tông trị thương cho những tu sĩ bị thương.

Các trưởng lão Nguyên Anh đưa mắt nhìn nhau, đều có chung một phán đoán, "Là do tu sĩ Nguyên Anh gây nên."

Lúc này, Hàn Tu Văn mặc quần áo chưởng giáo vội vàng chạy tới, sắc mặt có chút không dễ coi, gọi cả Ngọc Hòa đến, "Bản tọa vừa về tông môn một lát, sao đã xảy ra chuyện thế này?"

Ngọc Hòa chân nhân cười khổ bồi tội, "Đệ tử đã hỏi rõ. Đó là một tu sĩ mặc áo xanh đột nhiên phát cuồng. Hắn đội mũ che mặt, thấy không rõ khuôn mặt, thân pháp lại rất nhanh. Không biết được là cao nhân phương nào."

"Truyền lệnh xuống, những tu sĩ bị thương, Nguyên Đạo Tông sẽ phụ trách cung cấp đan dược và bồi thường. Ngày mai luận võ sẽ bắt đầu, điều thêm năm nghìn đệ tử nội môn bảo đảm sự an toàn cho các tu sĩ." Hàn Tu Văn dặn dò xong thì hướng tới các tu sĩ Nguyên Anh nhận lỗi, "Tu Văn sơ sẩy, đã quấy nhiễu mọi người rồi."

Mọi người không thấy người hành hung, ở hiện trường chỉ có một mình Minh Triệt là người trong Ma Môn. Họ nhớ tới câu nói kia của hắn. Nếu như hắn thật sự muốn hủy đi một con phố, vậy thì có gì mà không dám nhận? Không phải Minh Triệt, chẳng lẽ lại là một tên tán tu Nguyên Anh nào đó không được mời đến nên khó chịu trong lòng mà tới để thị uy hay sao? Trong lòng mọi người đều có suy đoán, đè xuống sự nghi ngờ, đồng loạt trở về.

Thấy Minh Triệt nhanh nhẹn đi ra xa, Cố Tiểu Phong mới buông tay Tiêu Liên Nhi ra, thu lại trận pháp ẩn nấp và ngăn cách hơi thở.

Hắn áy náy nhìn Tiêu Liên Nhi, "Tiêu sư muội, lúc này mà để cho tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn thấy muội và hắn ở cùng với nhau thì sư tôn khó mà có thể rửa sạch được oan ức."

"Ta biết." Tiêu Liên Nhi nhìn qua cung điện Minh Triệt tiến vào rồi cúi đầu xuống.

Cố Tiểu Phong là người đa tình, nếu không cũng sẽ không có danh hào Thập Cửu Thiếu phong lưu của Cố gia. Thấy thần sắc Tiêu Liên Nhi ảm đạm, hắn cười rồi đưa một tấm bùa chú tới, "Huyết phù của Ma Môn. Có người giết một tên đệ tử Ma Môn, lấy ra bán. Nghe nói là có thể phá mọi vòng bảo hộ. Chỉ có thể sử dụng một lần. Ta mua để phong thân. Bây giờ muội đi tìm hắn, dùng cái này sẽ không khiến cho Đạo Môn chú ý tới."

Tiêu Liên Nhi lắc đầu, "Đồ của Ma Môn ít ỏi và trân quý, sư huynh cứ giữ lại phòng thân đi. Ta… ta chẳng có việc gì mà phải tìm hắn cả. Sao lại phải lãng phí cơ chứ?"

Cố Tiểu Phong cười, xích lại gần Tiêu Liên Nhi rồi nói, "Nói cứ như muội thông minh lắm, nhưng thực ra là ngốc muốn chết. Nhỡ khi hai ta đại náo đại hội luận võ, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị bắt lại, vậy thì chẳng phải là sẽ không có ai biết sự thật sư tôn bị bắt hay sao? Không cần Ma Môn ra tay cứu sư tôn ra, chỉ cần mời thiếu quân phối hợp với chúng ta, chẳng phải là tốt hơn hay sao?"

Tiêu Liên Nhi giật mình, "Đúng vậy. Sao ta lại không nghĩ đến điểm này chứ? Đều nói là Ma Đạo không chung đường. Trên đại hội luận võ, Ma Môn ước gì Đạo Môn bị xấu mặt. Chúng ta đại náo đại hội luận võ, hắn âm thầm châm dầu vào lửa cũng có thể." Nàng nói xong cũng thấy được thần sắc chế nhạo của Cố Tiểu Phong, mặt nàng liền đỏ lên, "Ta không có được sự suy tính chu toàn như sư huynh."

Cố Tiểu Phong buồn cười, nhưng lại không vạch trần, "Muội cầm con hạc giấy này đi. Trong lòng sư huynh đã sớm có kế hoạch. Chuyện mời Ma Môn tương trợ cũng đã viết rõ ràng rồi. Muội đi đi."

Khoác cho nàng một kiện áo choàng, thấy nàng dùng mặt nạ huyễn thú để biến hóa khuôn mặt, hắn hài lòng gật gật đầu.

Đúng, nàng chỉ đi mời Minh Triệt giúp một chuyện nhỏ mà thôi. Ít nhất là để cho sư huynh muội họ có thể nói ra được chuyện của sư tôn, xin tông môn cho một câu trả lời trước mặt tu sĩ Đạo Môn. Nàng không phải như sư huynh nghĩ. Minh Triệt là… bằng hữu cực tốt của nàng.

Tiêu Liên Nhi muốn đến nơi này nên thản nhiên nhận lấy hạc giấy. Nàng vô thức mà dùng thần thức quét qua. Hạc giấy trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt, chống cự thần thức của nàng.

"Vì phòng ngừa có người xem trộm, sư huynh đã tăng thêm cấm chế. Không phải bản thân thiếu quân, những người khác mà cưỡng ép thì nó sẽ bị thiêu hủy. Tin tưởng sư huynh. Đi đi." Cố Tiểu Phong vừa cười vừa nói.

Đưa mắt nhìn Tiêu Liên Nhi biến mất trong màn đêm, Cố Tiểu Phong khẽ thở dài, "Điện Dao Quang, cho dù thế nào cũng không thể bị diệt hoàn toàn. Với sự đối đãi đặc biệt của thiếu quân với muội, ít nhất cũng có thể che chở cho muội."

Từ khi trấn nhỏ tạm thời xảy ra tập kích, xung quanh quảng trường đã được tăng thêm nhân thủ, cứ cách ba trượng lại có một tu sĩ Trúc Cơ đứng gác. Trên không thì mỗi một khắc thời gian lại có một tu sĩ Kim Đan dẫn theo mười tên đệ tử, lượn quanh tuần tra.

Tiêu Liên Nhi đợi nửa canh giờ, cuối cùng cũng thăm dò rõ ràng được quy luật tuần tra trên không.

Sau khi một đội đệ tử bay qua, nàng ném ra bộ trận pháp ẩn nấp của Hư Cốc. Chỉ có một khắc thời gian. Phía trước có hai tên đệ tử Trúc Cơ ở phía bên trái. Tiêu Liên Nhi mượn trận pháp đi dọc theo quảng trường, móc ra huyết phù dán về phía trước.

Vòng bảo hộ hơi chấn động một chút.

"Sư huynh, ngươi có cảm nhận được không?" Một tên đệ tử nghiêng người gọi một tên đệ tử khác.

"Có thể là có người Ma Môn chạm phải thôi."

Bùa chú phóng ra ánh sáng. Tiêu Liên Nhi nhớ tới lúc trước, Minh Triệt cũng dùng bùa chú thế này để phá vỡ vòng bảo hộ bên trong bí cảnh. Khe hở vừa mới lộ ra, nàng lách mình tiến vào.

Từ bên ngoài nhìn vào trong, phía trong vòng bảo hộ trong suốt là một vườn hoa. Nơi nàng đi vào cũng có một cái cây. Tiêu Liên Nhi bước vào, lại phát hiện ra mình đang đứng ở sát ở biên giới một vách núi, phía trước là vực sâu. Nhìn về phía sau lưng xem xét, sương mù che đi ánh mắt.

Nàng biết nàng đã rơi vào huyễn trận nên cao giọng nói ra, "Tiêu Liên Nhi của Nguyên Đạo Tông cầu kiến thiếu quân Ma Môn."

Đột nhiên nàng thấy hoa mắt, bốn tên tu sĩ mặc quần áo màu xanh xuất hiện. Thần thức nàng dò xét một chút liền biết họ có tu vi Kim Đan, thế nên liền lặp lại một lần nữa.

Bốn người trao đổi ánh mắt với nhau rồi nói, "Tới một con chó con mèo mà cũng muốn gặp thiếu quân nhà ta sao? Thúc thủ chịu trói đi!"

Tiêu Liên Nhi dứt khoát không chống cự, mặc cho bọn họ phong bế kinh mạch của mình.

Một người đi tới nhìn nàng một chút, chấm một điểm lên người Tiêu Liên Nhi, nàng lập tức ngất đi.

Một người vẫy vẫy tay về phía nàng đứng, trên vòng bảo hộ rơi xuống một tấm bùa chú đã ảm đạm. Hắn khẽ gật đầu, bốn người nâng Tiêu Liên Nhi lên rồi bay vào phía sau cung điện. Quay đầu nhìn lại, ảo ảnh đã biến mất.

Một tên võ sĩ mặt giáp vàng đi tới, "Trước tiên giam lại đã. Chờ thiếu quân trở lại hẵng nói."

Đặt Tiêu Liên Nhi lên giường trong phòng, người mặc áo bào xanh đóng cửa phòng lại, dán một tấm bùa chú lên trên cửa.

Lúc này, Minh Triệt, Hoa Tri Hiểu và Cầm trưởng lão xuất hiện bên ngoài Tù Long Trận. Một tòa huyễn trận che kín hình bóng và hơi thở của họ.

"Cầm trưởng lão, chỉ có cơ hội một lần. Hơn nữa, chỉ còn cách trời sáng nửa canh giờ mà thôi." Minh Triệt trầm giọng nhắc nhở.

Cầm trưởng lão cười khặc khặc, "Thiếu quân yên tâm. Trong những trận pháp lão hủ đã thu thập, Tù Long Trận này còn chưa phải là trận khó khăn nhất. Phá trận dễ dàng. Muốn không gây ra động tĩnh lớn, thì chỉ tốn chút thời gian mà thôi."

Cầm trưởng lão thi triển pháp thuật phá trận. Hoa Tri Hiểu đứng bên cạnh Minh Triệt khẽ cười nói, "Thiếu quân nghĩ thế nào mà muốn hành động sớm?"

"Đây là thời cơ tốt nhất." Minh Triệt từ tốn nói, "Hàn Tu Văn đột nhiên nổi điên hủy đi một con đường ở trấn nhỏ tạm thời. Gã chột dạ, nhất định sẽ ở lại doanh trướng dưới núi. Tất cả mọi người đều đã phòng bị người thần bí xuất hiện lần nữa, còn phải chuẩn bị cho đại hội luận võ ngày mai. Đỉnh Thiên Khung chỉ còn có một mình Thiên Toàn. Bọn họ sẽ không ngờ được đêm nay chúng ta lại ghé qua đỉnh Thiên Khung đâu."

Một canh giờ sau, Cầm trưởng lão thở một hơi thật dài nói, "Thiếu quân, xong rồi."

Ông ta ngồi khoanh chân dưới đất, trên gối bày một cây Thất Huyền Cầm. Đầu ngón tay của Cầm trưởng lão gảy nhẹ dây đàn, một luồng sóng âm lẳng lặng phóng tới Tù Long Trận. Sóng âm tới nơi nào, sương mù tránh khỏi nơi đó, hình thành một con đường hình cánh cung.

"Thiếu quân có thời gian một nén hương. Thời gian vừa hết thì sẽ bị vây trong Tù Long Trận. Đến lúc đó, chỉ có thể cưỡng ép phá trận mà thôi." Cầm trưởng lão gảy nhẹ dây đàn, duy trì chấn động sóng âm.

Minh Triệt và Hoa Tri Hiểu nhẹ nhàng đi vào.

Hai người đi đến điện Thiên Xu, Minh Triệt tản thần thức ra, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường, một nếp nhăn mờ nhạt hình thành giữa mi tâm một chớp mắt rồi lại dãn ra, "Dì Hoa, dì ở chỗ này chờ ta…"

Tiếng nói vừa dứt, giữa ngón tay Hoa Tri Hiểu đã bay ra mấy cái bùa chú dán lên trên vòng bảo hộ. Ánh sáng chớp động, lộ ra một cánh cửa. Nàng cất bước đi vào, "Thiếu quân, sợ rằng ngài đã quên. Tu vi của ta là Nguyên Anh Trung kỳ tầng tám. Trong đó có người hay không ta cũng biết."

Trang phục trong cung hoa mỹ như bị hoàng hôn cắn nuốt, biến mất trong điện Thiên Xu trống vắng.

Nàng đi một cách vội vã, đến mức chỉ trong thoáng chốc đã đâm sầm vào người Minh Triệt đang nhắm mắt.

Nhược Thủy đạo quân mất rồi, hay là đi nơi nào khác?

Dịch Khinh Trần đâu? Rời khỏi Nguyên Đạo Tông cùng ông ấy rồi sao? Minh Triệt bước thong thả mấy bước, đi vào điện Thiên Xu.

Mở cửa phòng luyện đan ra, phía sau cánh cửa có một vết đao cháy đen.

Hoa Tri Hiểu đứng ở cửa ra vào. Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, váy dài tung bay. Mái tóc màu đen dần biến thành màu xám.

Trong lòng Minh Triệt run lên, chân khí tuôn về phía Hoa Tri Hiểu, vươn tay đánh ngất nàng rồi đỡ trong lòng. Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong.

Trong phòng luyện đan đó có một ông lão gầy khô ngồi trên giường. Tóc bạc chấm đất, hoàn toàn không còn dấu hiệu của sự sống.