Hoắc Vi Vũ run tay, liếc nhìn đôi mắt sắc bén của hắn. Nếu cô lật mặt nạ ra, dường như có cảm giác sẽ đứng chung thuyền với hắn. Cô còn có thể mặc kệ hắn, sống một cuộc sống sạch sẽ hay sao?
Nhưng nếu không lật nó ra, cơn giận nghẹn trong lòng cô sắp nổ tung đến nơi rồi. Khó chịu, dằn vặt, chỉ muốn trút hết ra.
"Lật ra đi, sao lại không lật, không phải cô muốn biết tôi là ai à? Tôi cho cô biết." Giang Hạo Trần nói với vẻ cuồng ngạo như thể chẳng hề để tâm.
"Anh không sợ tôi nói cho Cố Hạo Đình, anh sẽ..." Hoắc Vi Vũ cau chặt mày, đáy mắt đượm vẻ đau đớn, mang theo ánh nước loang loáng.
"Cứ nói đi, tôi sợ anh ta chắc? Có điều, cô nên nghĩ cho kỹ, cô thật sự muốn nói cho Cố Hạo Đình biết sao? Nếu anh ta biết cô bị người đàn ông khác làm, anh ta còn muốn cô không? Theo tôi được biết, anh ta có sở thích sạch sẽ."
Giang Hạo Trần nhếch miệng nói rồi thả tay Hoắc Vi Vũ ra
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ vô hồn như người chết.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者