Hoắc Vi Vũ nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén của người đàn ông kia, như thể dù là ai đánh cô thì hắn cũng sẽ bênh vực và bảo vệ cho cô vậy. Hoắc Vi Vũ sợ rằng mâu thuẫn khó khăn lắm mới lắng xuống lại bùng lên lần nữa, và rồi không thể dàn xếp được.
"Là, là tôi." Quản gia Tăng lên tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ gì đó.
Ánh mắt Cố Hạo Đình thoáng trở nên sắc bén, hắn trở tay tát một phát thật mạnh lên mặt quản gia Tăng. Cú tát mạnh đến mức quản gia Tăng nổ đom đóm mắt, lảo đảo quỳ sụp xuống đất.
"Tay nào đánh?" Cố Hạo Đình nghiêm nghị hỏi, sát khí đằng đằng.
Tổng thống run sợ, hấp tấp giải thích: "Tôi dạy dỗ kẻ dưới không nghiêm, quản gia Tăng tưởng rằng Hoắc Vi Vũ xúi giục Nghị Nhi chơi trò mất tích, lo lắng cho an toàn của Nghị Nhi nên mới nóng lòng…"
Cố Hạo Đình không nhìn Tổng thống mà chỉ nhìn đăm đăm vào quản gia Tăng, trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Hắn cao giọng quát: "Rốt cuộc là tay nào?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者