"Dì ơi, là thế này ạ. Tí nữa con lấy được tiền xong sẽ đi ra ngoài một tí, dì đừng cho anh Thừa Ân vào, cứ bảo là con đang ngủ trong phòng nhé?" Hoắc Vi Vũ căng thẳng nói.
Mẹ Lâm giơ tay ra dấu OK với cô: "Yên tâm đi, dì cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cô nghẹn ngào: "Xin lỗi vì đã bắt dì phải nói dối giúp con. Con xin lỗi dì."
"Ôi cái con bé này, chuyện nhỏ thôi mà, khóc cái gì? Dì thích lắm, chỉ cần hai đứa sống tốt và hạnh phúc với nhau thì dù là chuyện gì, bà già này cũng làm được." Mẹ Lâm trấn an cô.
"Con xin lỗi, con xin lỗi." Hoắc Vi Vũ lau vội nước mắt rồi quay mặt đi, không muốn mình khóc khiến cho bà nghi ngờ.
Chỉ một lúc sau Lâm Thừa Ân đã cầm tiền đến. Cậu ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên lặng ngồi trên giường bệnh ăn cơm trưa, bèn đặt tiền lên tủ đầu giường.
"Chiều nay anh sẽ ở đây với em, nếu em không sao thì sáng mai anh sẽ làm thủ tục cho em xuất viện." Lâm Thừa Ân hạ giọng nói.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者