"Ồ."
Duật Nghị buông tay ra tỏ vẻ dễ nói chuyện, trong mắt lại lóe sáng, thừa lúc Cố Hạo Đình lơi lỏng cảnh giác thì kéo rèm ra.
Cố Hạo Đình nhanh chóng đá vào khoeo chân gã.
Duật Nghị quỳ rạp xuống sàn, chưa kịp ngẩng đầu đã bị Cố Hạo Đình đè chặt xuống đất.
Gã chỉ nhìn thấy đầu ngón chân xinh xắn của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cũng vô thức ngồi xổm xuống, che kín cơ thể.
"Cố Hạo Đình, thả tôi ra!"
Duật Nghị đánh vào cánh tay cường tráng của Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình sầm mặt, lạnh lùng nói: "Cậu nên thấy may mắn là không nhìn thấy gì, bằng không tôi nhất định sẽ móc mắt cậu ra."
"Anh thả tôi ra, tôi đảm bảo không đánh anh."
Duật Nghị liều mạng muốn xem người nọ là ai.
"Cậu đánh thắng được tôi à?" Cố Hạo Đình hỏi với giọng nhẹ tênh.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者